Mộ Lâm cũng không biết Hải Bối Nhi đang nói giỡn hay đang nghiêm túc, nhưng anh nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: “Đúng, cho nên em phải tốt với anh một chút, yêu cầu đầu tiên của anh chính là em không được nói chuyện lung tung!”
Hải Bối Nhi cười dựa cả vào bàn cơm, phản ứng của người đàn ông này thật sự quá buồn cười, thật vất vả mới ngưng cười, một đôi mắt thủy nhuận liếc anh: “Nói lung tung cái gì, là những câu nói ở trên giường đó sao? Ví dụ như! Ưm ưm ưm! ”
Mộ Lâm có chút khẩn trương che miệng Hải Bối Nhi lại, trong mắt anh có chút xin tha: “Được rồi, đừng nói những câu trêu chọc anh như thế nữa, xin em, em thật là tiểu yêu tinh giày vò người khác!”
Câu nói cuối cùng lại khiến Hải Bối Nhi cười lên, lúc này cô cười dữ dội hơn, cười đến mức bụng cũng đau.
Hải Bối Nhi vẫn luôn nhớ kỹ anh đã thừa nhận bao dưỡng cô, vì vậy ở trên xe cô ôm cổ anh, làm nũng nói: “Kim chủ, đêm nay muốn sủng hạnh tần thiếp sao?”
Mộ Lâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ đành vỗ mông cô yêu cầu cô ngồi đàng hoàng.
Hải Bối Nhi đương nhiên sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, càng ngày cô càng thích trêu chọc Mộ Lâm, rồi sau đó nhìn các loại phản ứng bất đắc dĩ của Mộ Lâm.
Nhưng lúc này rõ ràng Mộ Lâm không định dung túng cô, đen mặt đánh vào mông cô thật mạnh, lần thứ hai cường điệu nói cô ngồi vững.
Hải Bối Nhi nhìn nhìn sắc mặt của anh, bộ dáng Mộ Lâm đen mặt vẫn có một chút dọa người, cô đã bị dọa tới rồi, ngồi nghiêm chỉnh, thường thường liếc nhìn Mộ Lâm, đôi mắt trong veo như nước lại vô cùng đáng thương.
Cô không nhìn thấy ý cười và sự cưng chiều trong mắt Mộ Lâm.
Có lẽ do ánh mắt Hải Bối Nhi quá đáng thương, trong lòng Mộ Lâm mềm nhũn, lúc xuống xe sờ khuôn mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng chơi đùa trên xe nữa, quá nguy hiểm, về đến nhà em có thể tùy ý chơi đùa như thế nào cũng được, được không?”
Hải Bối Nhi cũng không biết sao, sau khi trở lại nơi này càng thêm yếu ớt, cô ngay lập tức khóc lên: “Anh hung dữ với em, thật hung thật hung thật hung ~”
Mộ Lâm thật sự không có cách nào với cô, vuốt lưng cô không ngừng xin lỗi, lại dịu dàng hôn lên trán cô, cuối cùng thật sự không có cách nào, đành phải thấp giọng nói: “Vậy em muốn làm sao bây giờ? Em muốn như thế nào cũng được, đừng khóc được không, em khóc khiến anh cũng rất khó chịu.
”
Hải Bối Nhi khóc nấc, nhìn sắc mặt Mộ Lâm, lại thuận một đường nói: “Vậy sau này anh không thể hung dữ với em!”
Mộ Lâm lui một bước: “Được được được, anh đồng ý với em, sau này không hung dữ với em, nhưng mà sau này em cũng không được đùa giỡn trên xe được không?”
“Được.
”
Giờ phút này Hải Bối Nhi có vẻ vô cùng ngoan ngoãn làm cổ họng Mộ Lâm có chút ngứa, giơ tay sờ sờ khuôn mặt của cô, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thật là thua với cô.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn rất vui vẻ, đây là chuyện như thế nào?
Hải Bối Nhi phát hiện chỉ cần cô nói chuyện mềm mại cho dù sắc mặt Mộ Lâm có không kiên nhẫn như thế nào đi nữa cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cô, vì vậy toàn bộ hành trình cô luôn đi theo sau lưng Mộ Lâm làm một cái đuôi nhỏ, có đôi khi thậm chí muốn anh ôm cô, cõng cô.
Tuy rằng bị làm phiền nhưng rõ ràng Mộ Lâm rất nguyện ý bị quấy rầy như vậy, hai người khoe ân ái cũng không cần quá ngược cẩu.
Lúc này trên người Mộ Lâm treo một con koala thật lớn, cho dù Hải Bối Nhi đã buồn ngủ, ánh mắt mông lung nhưng vẫn quấn lấy Mộ Lâm không buông tay như cũ, Mộ Lâm luôn tự hỏi mãi, vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Vì sao em không ly hôn?”
Mộ Lâm càng muốn hỏi chính là, có phải trong lòng cô còn nghĩ tên cặn bã kia hay không?.