Hôm nay cha mẹ Hải gọi một cuộc điện thoại cho cô.
“A lô, ba?”
“Bối Nhi, ở bên ngoài chơi như vậy cũng lâu rồi, trở về ở một hai ngày đi.
”
Lúc này Hải Bối Nhi mới nhớ cô ở chỗ Mộ Lâm cũng đã hơn nửa tháng, không nghĩ tới cô và Mộ Lâm ở bên nhau vui vẻ đến mức quên cả thời gian.
“Được, ba.
Con cũng đang định về nhà đâu.
”
Hải Bối Nhi có hơi áy náy, tự nhiên lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ba Hải vui vẻ, hơn nữa bảo đảm ngày mai sẽ về nhà sớm một chút.
“Đúng rồi, có đối tượng thì dẫn về nhà để ba mẹ nhìn xem, cất giấu ở bên ngoài làm cái gì? Là người tốt ba cũng sẽ không phản đối!”
Lời này vừa nói ra, Hải Bối Nhi lập tức kinh ngạc, vội vàng hỏi tại sao bố mẹ lại biết.
“Vô nghĩa, con lâu như vậy không về nhà không phải ở bên ngoài có đối tượng sao? Đừng tưởng rằng ba con già rồi sẽ dễ lừa gạt!”
Hải Bối Nhi:!
Thế là bàn tay của ba Hải vung lên, cuối cùng vẫn muốn Hải Bối Nhi mang theo Mộ Lâm về nhà.
Hải Bối Nhi sờ sờ cằm, có một số việc nên sớm định ra một chút.
Mộ Lâm gọi điện thoại cho cô nói hôm nay có hơi bận nên tối nay sẽ về trễ, vừa lúc bây giờ sắp đến giờ cơm, Hải Bối Nhi thả lỏng gân cốt lười nhác trong thời gian qua, cũng đến lúc cô nên bảy ra một mặt hiền huệ của mình rồi.
Tình yêu không thể để một người đơn phương trả giá không phải sao?
Tuy rằng thật lâu không vào phòng bếp nhưng tài nghệ của Hải Bối Nhi vẫn không thay đổi, cuối cùng làm ra một bàn lớn lớn thức ăn đầy đủ sắc hương vị khiến cô không thể không tự bội phục bản thân.
Thật sự quá thơm, cô thật quá tuyệt vời!
Cô để đồ ăn vào hộp giữ ấm, cũng không trang điểm, cứ như vậy đi đến công ty Mộ Lâm.
Bởi vì chuyện lần trước, cô lễ tân khắc sâu ấn tượng với cô đến tận bây giờ, không hỏi một tiếng trực tiếp cho đi.
Thắng hơn một ngàn, cô không khắc sâu ấn tượng mới là lạ.
Tuy rằng không trang điểm như lần trước, nhưng hiện giờ Hải Bối Nhi được Mộ Lâm nuông chiều giống như con gái, lại thể hiện ra sự lão hóa ngược, càng thêm xinh đẹp trẻ tuổi.
Vì vậy mặt mộc của cô hướng lên thẳng tắp, tùy tiện mặc một bộ đồ hưu nhàn, nhìn qua giống như thiếu nữ.
Thư ký trưởng cũng không nghĩ tới Hải Bối Nhi sẽ đột nhiên tới công ty tìm Mộ Lâm, lời nói thật đúng là có chút xấu hổ đâu nhưng mà người cũng đã tới vẫn để tổng giám đốc tự mình xử lý đi.
Đúng, dù sao chiều nay anh cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hải Bối Nhi đẩy cửa văn phòng ra, lập tức biết vì vì sao lúc nãy sắc mặt của thư ký trong nháy mắt không được tốt, bởi vì trong văn phòng rõ ràng không chỉ có một mình Mộ Lâm.
Còn có một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này còn ái mộ Mộ Lâm.
Dùng lời nói của Hải Bối Nhi chính là, ánh mắt muốn ăn Mộ Lâm một cách trần trụi thật sự quá rõ ràng.
Trên mặt cô vẫn mỉm cười như cũ nhưng Mộ Lâm vẫn cảm thấy thân thể lạnh lẽo, không khỏi chột dạ.
Anh và người phụ nữ này thật sự không có quan hệ gì hết!
“Sao em lại đến đây? Đến cũng không nói trước một câu, mang nhiều đồ như vậy cũng không biết gọi anh đi đón em, có mệt hay không?”
Hải Bối Nhi nhìn sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ kia, cô ý vị thâm trường cười cười.
Được, biểu hiện không tồi, đêm nay sẽ không cần quỳ ván giặt đồ.
“Anh đã ăn chưa? Em làm một chút đồ ăn cho anh nhưng em không biết anh còn tiếp khách, không biết co quấy rầy hai người hay không?”
Ánh mắt Mộ Lâm sáng lên, Hải Bối Nhi rất hiếm khi xuống bếp, làm sao anh có khả năng không ăn, trong miệng nói thẳng không quấy rầy, dọn dẹp đồ vật trên bàn một chút, mở hộp giữ ấm ra, ngay lập tức toàn bộ văn phòng tràn ngập mùi hương của đồ ăn.
Mộ Lâm trực tiếp hôn Hải Bối Nhi một cái: “Em vất vả rồi!”.