Vẫn là cách thức vô cùng cũ kỹ, Lý Thanh Thanh vừa đến gần, lập tức không cẩn thận hất rượu vang đỏ vào người cô và Mộ Lâm, rồi sau đó vội vàng gọi người dẫn bọn họ đi thay quần áo, đương nhiên còn tách bọn họ ra.
Mộ Lâm và Hải Bối Nhi liếc nhìn nhau, vui vẻ đáp ứng.
Lý Thanh Thanh vì muốn bảo đảm kế hoạch không xảy ra một chút nhầm lẫn nào vẫn luôn ngốc cùng chỗ với Hải Bối Nhi, giống như sợ Bối Nhi chạy mất, cô cũng không vạch trần Lý Thanh Thanh, vui mừng để cô ta bận lên bận xuống.
Đèn trong phòng thay quần áo đột nhiên bị tắt, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, sau đó là một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, chờ đến khi ánh đèn lại được bật lên, Hải Bối Nhi đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt tươi cười.
Cô đã biết sẽ là cách thức cũ kỹ đến không được như thế này mà, cho nên cô sớm có chuẩn bị, ngay khi đèn tắt lập tức trốn ở góc phòng, đúng lúc Lý Thanh Thanh bị cô sai đi lấy đồ vật, thế là đứng ở trống trải chỗ Lý Thanh Thanh lập tức gặp họa.
Nếu cô không nghe lầm, những người đó hẳn còn cầm theo túi sắp xếp đưa cô ta đi rồi, đó có nghĩa là không biết đến lúc nào bọn mới có thể phát hiện người bên trong không phải cô mà là Lý Thanh Thanh.
Cô chậm rì rì đi ra khỏi phòng thay quần áo gặp Mộ Lâm đã thay xong quần áo, nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau đồng thời rời đi.
Còn về Lý Thanh Thanh, Hải Bối Nhi tin tưởng cô ta sẽ ăn nhiều đau khổ.
Hôn lễ của Hải Bối Nhi bất tri bất giác sắp được tổ chức, đương nhiên cái gọi là bất tri bất giác là đối với Hải Bối Nhi mà thôi, mỗi ngày cô được anh nuông chiều ở trong nhà, cung phụng ăn ngon uống tốt, càng thêm lười nhác, làm sao có thể quan tâm những việc này.
Cô vẫn luôn biết anh muốn cho cô một hôn lễ, ngày thường anh cũng sẽ lấy ra một ít đồ vật về hôn lễ dò hỏi ý kiến của cô, thậm chí trong lúc lơ đãng cô cũng thấy được bản thiết kế mà anh giấu ở chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, cô nhìn thoáng qua giống như là áo cưới.
Chẳng qua cô không nghĩ tới động tác Mộ Lâm lại nhanh như vậy, cô nhớ rõ ngày đó cô ngồi ở trên sô pha, Mộ Lâm đút trái cây cho cô, giống như lơ đãng nói cho cô biết ngày mai là hôn lễ của bọn họ, để cô đêm nay quay về nhà ba mẹ.
Lúc ấy Hải Bối Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa bị trái cây làm mắc nghẹn, chuyện này cũng quá nhanh đi.
Mộ Lâm thật đúng là gấp không chờ nổi muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết hôn sự bọn họ đâu.
Đúng lúc Hải Bối Nhi cũng lười quản mấy chuyện này, sau đó cô lập tức quay về nhà ba mẹ, thanh thản ổn định chờ ngày hôm sau mặc áo cưới lại trở về.
Khách của nhà họ Hải không ít, khiến cô ngoài ý muốn chính là khách mời bên nhà Mộ Lâm so với nhà cô chỉ nhiều không ít.
Nghĩ đến cũng đúng, Mộ Lâm tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp, bạn bè trong tối ngoài sáng khẳng định rất nhiều, tuy rằng cô không tưởng tượng ra những người này làm thế nào ở chung với Mộ Lâm luôn nghiêm túc lạnh nhạt.
Lúc sau bên Mộ Lâm còn có không ít người mặc tây trang màu đen lại đây, đồng thời gọi Hải Bối Nhi một tiếng chị dâu, tư thế kia nhìn thế nào cũng giống như hắc bang.
Lúc ấy khiến Hải Bối Nhi sợ tới mức lui về sau hai bước, Mộ Lâm giải thích đây là những người mà mẹ của anh và anh mời về, cũng là nhân viên chủ chốt của công ty Mộ Lâm mở.
Quả nhiên gia chủ nhà họ Mộ không tới, ngay cả mẹ kế của Mộ Lâm có thói quen thích thể hiện tỏ vẻ bên ngoài cũng không tới.
Đến tận buổi tối hôm kết hôn, Mộ Lâm vẻ mặt lạnh nhạt nói với cô anh đã thoát ly quan hệ với nhà họ Mộ, Hải Bối Nhi nhìn anh nở nụ cười giải thoát, không có cảm xúc thương tâm linh tinh, lúc này mới yên tâm.
Vì vậy Hải Bối Nhi tự xưng là vì tiểu áo tri kỷ bông ôm chặt Mộ Lâm, chủ động dâng lên đôi môi đỏ kiều diễm của cô, câu toàn bộ tinh thần của anh dính trên người cô.
A, rốt cuộc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đêm tân hôn làm sao có thể lãng phí vào những việc như thế này chứ?
Nhưng mà lần này Mộ Lâm tương đối xui xẻo, tân hôn không đến nửa tháng, bà xã mang thai, sau đó anh bị cấm dục.
.