Lang Kỳ bỗng chốc biến thân thành Ngân Lang giống như là muốn đánh nhau một trận với Hổ Hùng, Hổ Hùng cũng lập tức biến thân, một lang một hổ khẩn trương nhìn nhau.
Hải Bối Nhi cũng không hy vọng bọn họ đánh nhau thật, hai bên tổn hại thì làm thế nào, như vậy ngày mai còn đi săn được sao?
"Các ngươi không nên đánh nhau, còn đánh nhau nữa ta...!ta sẽ đi tìm giống đực khác!" Hải Bối Nhi không thể làm gì khác hơn là tung ra Đại Sát Chiêu, ngăn cản hai giống đực này đánh nhau.
Vừa nghe thấy Hải Bối Nhi muốn đi tìm giống đực khác làm sao còn nhớ được đánh nhau, trực tiếp dùng bộ dạng thú tính này quay về phía Hải Bối Nhi làm nũng, ngươi gặp qua Cự Lang làm nũng như chó vẫy đuôi chưa? Gặp qua Cự Hổ tựa như mèo cọ người chưa? Thấy qua chưa?
"Vậy về sau các ngươi không thể đánh nhau!" Hải Bối Nhi nhẹ nhàng nói với hai con mãnh thú, ôm cái đuôi của mình sờ sờ đầu hai con mãnh thú.
Tiểu giống cái thật là đáng yêu! Tại sao có thể có giống cái đáng yêu như vậy!
Hai con mãnh thú biến thân thành hình người, Hổ Hùng ôm lấy Hải Bối Nhi, "Tiểu giống cái, chúng ta đi ký kết khế ước có được hay không?" Hải Bối Nhi yêu kiều, Hổ Hùng bất tri bất giác liền hạ thấp giọng nói muốn lừa gạt nàng cùng đi ký kết khế ước.
"Còn có ta, muốn ký kết cũng là ta trước, Hổ Hùng ngươi tính là cái gì?" Lang Kỳ cũng không muốn Hổ Hùng cùng nàng đi trước một bước, phải biết tiểu giống cái là hắn nhặt về, lần đầu tiên thân mật cũng là cùng với hắn, nơi nào đến phiên Hổ Hùng!
"Thứ nhất ta có tên, Hải Bối Nhi.
Thứ hai ta còn chưa có trưởng thành, không nên ký kết khế ước với các ngươi.
Tế Tự nhũ mẫu nói rồi, ký kết khế ước với các ngươi sẽ bị Lang Kỳ khi dễ như tối hôm qua!" Cái miệng nhỏ nhắn cong lên đỏ bừng, gương mặt không vui, nói như vậy không phải mỗi ngày bắp đùi của nàng đều phải hồng hồng?
"Sẽ không, ta sẽ không!"
"Ta cũng sẽ không như vậy!"
Hai con thú vội vàng tỏ vẻ trung thành, Hải Bối Nhi thật không tin bọn họ, tránh thoát bỏ chạy vào trong nhà, như thế nào đi nữa cũng phải dè dặt một chút.
Hổ Hùng rất nhanh đưa con trâu nước to lớn kia tới, Lang Kỳ vừa nhìn cũng gấp gáp tặng một con linh lộc.
"Bối Nhi, con thu lễ thì sẽ là người của bọn hắn!" Đại Tế Ti trêu ghẹo, sống chung với Hải Bối Nhi một đoạn thời gian, bọn họ đều coi nàng như con của mình, tự nhiên cũng hi vọng con của mình có bạn đời cường tráng bảo vệ.
"Con mới không cần bọn họ dễ dàng như vậy đã có thể ký kết khế ước, như vậy bọn họ sẽ ngày ngày khi dễ con! Hơn nữa, nhũ mẫu à, con đã có cách có thể bảo tồn thịt để ăn, để người trong bộ lạc có thể không đói bụng vào mùa đông!" Hải Bối Nhi làm nũng với ba nhũ mẫu Tế Tự.
"Thật?" Nếu như là thật, vậy thì thật sự là Thú Thần hiển linh.
"Thật chứ!" Dĩ nhiên, chẳng phải là thịt khô sao, nàng đúng là biết lý thuyết.
Dù là biết lý thuyết, Hải Bối Nhi cũng lãng phí một nửa con trâu mới chuẩn bị xong, nếu không phải là không nắm giữ tốt lượng muối thì cũng là vấn đề thế lửa.
Cuối cùng sau đó cũng chuẩn bị xong thịt khô.
Nàng biết củi cũng sẽ ảnh hưởng mùi vị thịt, thế là nhờ Hổ Hùng và Lang Kỳ tìm kiếm củi có mùi thơm trở lại cho nàng, quả nhiên bó củi có mùi thơm làm ra thịt khô có tư vị tốt hơn bó củi bình thường nhiều.
Để hơn mười ngày không có hư, chỉ là khá mặn nhưng dùng nước nấu nhừ vẫn là ăn rất ngon.
Ba Tế Tự đều rất vui mừng, như vậy thì không cần lo lắng vấn đề mùa đông thịt để ăn bị hư nữa, triệu tập cả giống cái và một vài giống đực lực chiến đấu thấp của bộ lạc cùng nhau vì mùa đông chế luyện thịt khô.
Không tới nửa tháng là đến mùa đông, Hải Bối Nhi bất mãn chỉ có thịt khô, nàng bắt đầu đánh chủ ý lên các thực vật dễ bảo tồn khác.