Kim Bằng dẫn theo tộc nhân của mình đầu nhập vào bộ lạc Di Nguyệt cũng là chuyện bất đắc dĩ, tuy rằng tộc Kim Sí của bọn họ là vương giả trong toàn tộc Phi Cầm, hắn càng là vương giả trong vương tộc nhưng mà cũng không thể thay đổi được việc tộc nhân thuần chủng của bọn họ càng ngày càng ít, thú nhân càng cường đại năng lực sinh dục càng thấp, còn chưa nói đến việc toàn tộc Phi Cầm chỉ giao phối với giống cái mà mình vừa ý.
Bọn họ bá chiếm địa vị hoàng giả (vua) của toàn tộc Phi Cầm đã lâu lắm rồi, lâu đến những bộ tộc Phi Cầm khác nhìn không được nữa, muốn đuổi bọn họ khỏi ngôi vị hoàng đế, chính mình làm vương.
Bộ tộc Kim Sí cao ngạo, máu của bọn họ chảy xuôi, ngạo khí không cho phép chính mình cúi đầu trước những thú nhân khác.
Cho nên hắn lập tức dẫn theo tộc nhân còn sót lại gia nhập vào bộ lạc Di Nguyệt, sự gian khổ trên đường không muốn để người khác biết, bọn họ hy sinh một ít tộc nhân già yếu bệnh tật.
Bộ lạc Di Nguyệt có lẽ là một bộ lạc có sự bao dung tốt nhất, bất cứ thú nhân đều có thể tiếp nhận, là một bộ lạc bình thản nhất, địa vị giữa các thú nhân không có sự chênh lệch quá lớn.
Giống toàn tộc Hoàng Sư chính là ỷ vào thực lực cường đại của chính mình, trực tiếp nô dịch những bộ lạc nhỏ xung quanh.
Nhưng mà Kim Bằng cũng không nghĩ tới bộ lạc Di Nguyệt còn có giống cái mỹ lệ như vậy, tuy rằng trên người nàng không có lông chim, không phù hợp với thẩm mỹ của hắn nhưng mà đây là một tiểu giống cái mỹ lệ khó có được, hắn không muốn cũng không nghĩ muốn bỏ qua, tuy rằng bên người nàng giống như đã có bạn lữ.
Kim Bằng không cần gấp gáp, hắn luôn tin tưởng sức quyến rũ của chính mình, hắn chính là người đẹp nhất!
Hắn sửa sang lại linh vũ trên đầu mình một chút, không biết từ nơi nào lấy ra một cây linh vũ lệch trên đầu, khóe miệng mỉm cười, nụ cười mà chính hắn cho rằng mỹ lệ nhất, chậm rãi đi đến chỗ Hải Bối Nhi.
“Giống cái mỹ lệ này, không biết có thể cho ta biết tên của nàng được không?”
“Phụt” một tiếng, Hải Bối Nhi bật cười, có lẽ Kim Bằng cũng không biết hình tượng hiện tại của chính mình, trên mặt còn có vết bầm, trên váy lông vũ mặc qua loa bị rách một lỗ lớn, hơn phân nửa cái mông lộ ra sáng bóng.
“Điểu nhân cách xa một chút, Bối Nhi đã có chúng ta!”
“Thì ra tiểu giống cái này tên là Bối Nhi, thật là một cái tên rất hay, bảo bối…”
“Cách xa một chút, nàng là của chúng ta!”
“Không sao, chỉ cần Bối Nhi nguyện ý là được rồi, ý kiến của các ngươi không quan trọng.
”
Ba thú nhân đánh võ miệng, rõ ràng Kim Bằng cãi nhau tương đối lợi hại, Hải Bối Nhi nhìn giống đực ngây ngốc nhà mình, thật là dở khóc dở cười, vội vàng lãnh hai thú nhân về nhà, quá mất mặt.
Mùa đông nhanh chóng trôi qua, khi những chồi non bắt đầu nảy mầm thì cũng là lúc nên đi săn nếu không sẽ không có đồ ăn.
Hải Bối Nhi không giống những giống cái khác, nàng sẽ không yên tâm thoải mái chờ giống đực đưa đồ ăn đến bên miệng nàng như vậy, nàng bắt đầu nghĩ có thứ gì có thể cải thiện cuộc sống cho các thú nhân hay không?
Thế giới thú nhân đã tồn tại hơn một ngàn năm nhưng mà hiện tại cũng không có bao nhiêu công cụ được phát minh ra, có lẽ có quan hệ với việc bản thân bọn họ có thực lực cường đại.
Nhưng mà chuyện này không có nghĩa phát minh ra công cụ cũng không có tác dụng gì, ít nhất những thú nhân không có thực lực cường đại cũng có thể dùng đến, ví dụ như tộc thỏ.
Hơn nữa Hải Bối Nhi cẩn thận suy nghĩ, giống cái ít như vậy nguyên nhân không chỉ bởi vì sinh sản thấp, quan trọng hơn là các nàng quá mức ỷ lại vào giống đực, nếu cứ tiếp tục như vậy rất có khả năng giống cái sẽ bị tuyệt diệt.
Nhưng mà Hải Bối Nhi không nghĩ tới sau lưng mình sẽ có một cái đuôi đi theo, Kim Bằng.
Hổ Hùng và Lang Kỳ vội vàng đi săn, cho Kim Bằng một cơ hội thừa dịp nhà trống mà đột nhập, gia hỏa này ỷ vào tốc độ bay của chính mình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình lập tức tới quấy rầy Hải Bối Nhi.