Bây giờ quan trọng nhất chính là phải khiến cho Diệp Thần chậm rãi đối xử tốt với cô một chút, ít nhất đối với việc làm tình với cô tốt hơn một chút, nếu tránh không được, bắt buộc phải làm thì ít nhất phải ôn nhu một chút!
Còn tiếp tục như vậy là sẽ chết người mất!
Tính cách của chủ cũ thân thể này rất dịu dàng, dịu dàng đến mức không còn gì để nói, vấn đề là quá mức dịu dàng, giống như một cái bánh bao mềm mại yếu ớt đặc biệt dễ bắt nạt.
Nhưng mà tính cách như vậy cũng có chỗ lợi, đó chính là sau khi chính thức hiểu biết sẽ đặc biệt thả lỏng cảnh giác với “cô ấy”.
Chờ đến lúc Diệp Thần thật sự thả lỏng cảnh giác chính là ngày cô có thể xoay người!
Bây giờ việc cô cần làm chính là dưỡng thân thể thật tốt rồi chờ đến lúc Diệp Thần lại đến biệt thự nhưng mà loại cảm giác như phi tử hậu cung chờ được lâm hạnh như thế này thật TMD không tốt, đến cô cũng phải bạo phát mắng chửi một câu!
Mẹ Tần cảm thấy gần đây tiểu thư Bối Nhi đã xảy ra một ít biến hóa, ví dụ như gần đây cô ấy bắt đầu luyện dương cầm, còn có gần đây số lần cô vào phòng bếp cũng nhiều, hơn nữa khí chất cũng đã xảy ra một ít thay đổi.
Ừm, nên giải thích như thế nào nhỉ? Chính là giống như càng dễ bắt nạt hơn?
Bối Nhi phát giác hình như chủ cũ của thân thể này rất bi quan, đối với tình cảnh của chính mình rất đau buồn, thường xuyên giống như bông hoa u sầu dưới ánh trăng đau buồn.
Nhưng mà cô không giống vậy, đã trải qua mấy đời người, tuy rằng không học được cái gì nhưng mà ít nhất cô hiểu được phải hưởng thụ đúng lúc, sẽ không bởi vì nhất thời gặp hoàn cảnh không tốt mà buồn bực không vui.
Hơn nữa hiện tại cô phải công lược một người đàn ông có tính tình cực kỳ bất định.
Nếu người đàn ông này là bóng tối âm trầm, như vậy cô sẽ phải làm ánh trăng thuần khiết trong lòng anh ta, nguyên nhân không làm mặt trời chính bởi vì bản thân cô đã là một người phụ nữ giống như là ánh trăng nhu hòa, hơn nữa mặt trời quá nóng sẽ phơi chết người.
Cô chậm rãi luyện lại kỹ năng của thân thể này, nào là kỹ thuật đánh đàn, nào là tài nghệ nấu nướng, nào là kỹ thuật cắm hoa…
Cô dùng một loại phương thức thong thả từ tốn trang trí lại căn biệt thự vốn trống rỗng, lạnh lẽo như băng.
Rèm cửa đổi thành tông màu ấm, thoạt nhìn rất ấm áp, những chỗ có mặt trời chiếu đến đặt một hai bồn hoa, sô pha và mặt bàn phô phủ một tấm vải, toàn bộ biệt thự chậm rãi trở nên ấm áp hơn.
Chính cô cũng tự điều chỉnh khiến cho bản thân càng thêm mềm mại, ngốc nghếch.
Nếu có một người con gái ôn nhu như nước mỗi ngày ở nhà chờ anh ta như vậy, hơn nữa cái nhà này còn đặc biệt ấm áp, anh ta sẽ không nghĩ muốn về nhà sao?
Quan trọng nhất chính là người con gái này này vĩnh viễn sẽ không phản bội anh ta, bởi vì tất cả của cô ấy đều bị anh ta nắm giữ.
Nếu như vậy cũng không công lược được Diệp Thần, cô thật sự muốn tự sát sau đó đi đối mặt với sự trừng phạt.
Gần đây Diệp Thần có chút bực bội, mấy tên ăn hại kia lại dám nhảy nhót trước mặt anh, hơn nữa hình như mấy tên nhóc con kia cũng không an phận, chuyện này thực sự chính là những chuyện bực bội lần lượt kéo đến làm phiền anh.
“Ông chủ muốn đi đâu?” Đúng lúc hôm nay An Sơ Sơ đi theo Diệp Thần xử lý công việc nên cô kiêm luôn nhiệm vụ tài xế.
“Tiểu tử ở sơn trang (trang trại dưới chân núi) Hồng Diệp đã khỏe chưa?” Hình như cho tới giờ an phận nhất chính là tiểu tử này, chưa bao giờ gây phiền phức cho anh.
“Hiện tại có lẽ cũng đã hoàn toàn khỏe lại rồi.” An Sơ Sơ không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương kia, mỗi một lần đều bị thương toàn thân, kỳ thật cô không phải phụ trách giúp Diệp Thần chữa bệnh cho tính nô nhưng mà ấn tượng đứa bé kia mang đến cho cô không tồi, hơn nữa ông chủ của mình rất thích sự an phận của nó, cho nên cô mới có thể chữa bệnh đứa nhỏ này, xem ra ngày mai cô lại phải tới một lần nữa.
“Đi sơn trang Hồng Diệp.” Giọng nói của Diệp Thần vẫn không phập phồng như cũ, đối với anh, chuyện này giống như đang lựa chọn một người làm ấm giường mà thôi.
“Vâng, ông chủ.”.