Diệp Thần xoa chân mày, đi vào biệt thự ở sơn trang Hồng Diệp, khi thấy biệt thự trong nháy mắt anh có chút hoảng hốt.
Nơi này… Hình như trong trí nhớ…
“Mẹ Tần, ăn ngon không?” Bối Nhi không phát hiện Diệp Thần đã tới, cô đưa lưng về phía Diệp Thần, đang nghiên cứu bánh kem.
Gần đây cô đam mê bánh ngọt kiểu Âu nhưng mà hình như cô không có thiên phú làm cái này, mỗi lần đều làm ra hình dáng xấu xí, càng không cần bàn đến hương vị.
“Thiếu, thiếu gia!” Bởi vì mẹ Tần vừa lúc đối mặt với cô nên lập tức nhìn thấy Diệp Thần, mẹ Tần có chút sợ Diệp Thần sẽ bởi vì chuyện này mà trách phạt Bối Nhi.
“Chủ, chủ nhân!” Bối Nhi ngẩn ngơ, cũng lập tức ý thức được Diệp Thần tới, cô giấu bánh kem sau lưng, có chút sợ hãi nhìn Diệp Thần, rồi lấy hết can đảm kêu một tiếng, sau đó lại lập tức lúng túng.
Diệp Thần nhìn Bối Nhi, hình như tên nhóc này có chỗ thay đổi, không biết có phải cũng không muốn an phận hay không? Nếu là như vậy… Cũng không cần phải giữ lại…
“Đây là cái gì? Cô làm?” Diệp Thần lập tức đi đến sau lưng Bối Nhi, nhìn thấy, ừm, đây là cái thứ gì lộn xộn vậy?
Cái này có lẽ là cái bánh kem Bối Nhi làm tốt nhất, có hình dáng đẹp nhưng hương vị vẫn kém một chút.
“Là, là tôi làm.
” Bối Nhi cúi đầu thật thấp, đôi mắt lại thường thường trộm liếc nhìn biểu cảm của Diệp Thần, giống như là đứa trẻ làm sai sợ bị trách mắng.
“Ừ, lại đây.
” Diệp Thần không có tỏ vẻ gì.
Tuy anh tàn bạo nhưng mà đối với những việc nhỏ đó anh cũng sẽ không để ý, tỏ vẻ đã biết, sau đó ý bảo Bối Nhi cùng anh lên lầu.
Bối Nhi cắn đôi môi, sắc mặt có chút trắng, cô không biết có phải Diệp Thần lại phải làm loại chuyện này hay không? Cô thật sự thực sợ hãi nhưng mà cô cũng không dám nhận hậu quả của việc chống đối Diệp Thần, đành phải từng bước từng bước nhỏ đi theo Diệp Thần.
Diệp Thần mang theo Bối Nhi đi vào cái phòng đêm hôm đó, ngày thường Bối Nhi cũng sẽ không đi vào căn phòng đó, bên trong tất cả đều là ký ức cô bị tổn thương, khóc lóc, vừa tiến vào phòng này thân thể cũng sẽ hơi run rẩy.
“Cởi quần áo.
” Ưu nhã ngồi vào chiếc sô pha đơn màu đỏ như máu duy nhất trong phòng, hai chân bắt chéo, đôi tay để trên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, gõ một loại tiết tấu nào đó giống như đàn dương cầm.
Vừa thấy động tác này, trong lòng Bối Nhi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, Diệp Thần làm như vậy thể hiện cho tâm tình của anh ta rất không tốt, một khi tâm tình không tốt sẽ càng thêm không lưu tình.
Nhanh chóng cởi ra quần áo của mình, cô sợ hãi làm tình với Diệp Thần nhưng mà càng sợ hãi bản thân kéo dài thời gian chọc giận Diệp Thần sẽ dẫn tới sự trừng phạt lớn hơn nữa.
“Tự mình nằm lên giường, mở chân ra.
”
“Vâng, vâng ạ.
” Cất tiếng nho nhỏ đáp ứng, ngoan ngoãn mở rộng hai chân ra, để lộ tiểu huyệt ra ngoài, nhắm chặt đôi mắt lại, hàng mi run rẩy làm bại lộ ra cảm giác trong lòng cô.
“Tại sao vẫn chưa lành?” Diệp Thần nhìn thấy tiểu huyệt còn chút sưng đỏ, cau mày, rõ ràng đã qua nửa tháng, tại sao vẫn còn chưa lành?
“Tôi, tôi không biết, vốn dĩ đều là như thế này, lành tương đối chậm.
Chị… Chị An nói thuốc đối với tôi không… không có tác dụng…” Bối Nhi có chút ủy khuất, thân thể của cô rất đặc thù nhưng cũng không chịu nổi Diệp Thần thô bạo, dùng quá nhiều thuốc nên hiệu quả với thân thể của cô cũng không lớn, phải tự dựa vào khả năng chữa lành của cơ thể cho nên mới lành hơi chậm.
Diệp Thần không biết vì sao sau khi đi vào nơi này, trong lòng càng thêm bực bội, giống như có cái gì tác động đến anh, cảm giác bị dắt đi như vậy làm anh rất khó chịu, đáy mắt của anh cuộn trào, cuối cùng vẫn cởi bỏ dây lưng của mình tiến lên.