Cô đến công ty, một đường thông thuận đi đến văn phòng của Diệp Thần, đặt sữa bò lên bàn, rồi ngoan ngoãn ngồi chờ ở trên sô pha.
May mà không chờ bao lâu Diệp Thần đã dẫn cô đi ăn cơm.
“Chơi như thế nào?” Diệp Thần nhìn thực đơn, lơ đãng hỏi Bối Nhi.
Biết rõ cô một đường làm cái gì, còn muốn giả mù sa mưa hỏi cô.
“Rất vui, tôi có mua một con rùa nhỏ màu xanh, còn có hai quyển sách.
” Vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, còn đưa cái hộp nhỏ có rùa đen cho hắn xem, rồi mới lải nhải nói mình đã làm cái gì.
“Ừ.
” Diệp Thần phản ứng vẫn rất lạnh nhạt nhưng nhìn kỹ trong mắt hắn có chút vừa lòng.
Cơm nước xong, Diệp Thần nói trễ một chút bọn họ cùng nhau trở về, để Bối Nhi ở trong công ty chờ hắn.
Mấy ngày sau đó, Diệp Thần có thể cho Bối Nhi ra ngoài, có khi còn để cô đưa cơm cho hắn.
Mấy ngày này thái độ của hắn đối với cô càng ngày càng tốt, cảm giác có chút khuynh hướng giống như những đôi yêu nhau, ngày thường còn hỏi han cô ân cần.
Bối Nhi mắt lạnh nhìn hắn diễn kịch với cô, từ lâu cô đã nhìn ra ánh mắt của hắn nhìn xuyên thấu cô để tưởng niệm ai đó, cô càng biểu hiện thành vợ hiền, hoài niệm trong mắt hắn càng ngày càng nhiều.
Bối Nhi không sợ hắn coi cô trở thành người thay thế mà sợ nhất một chút cảm tình hắn cũng không có, không biết Diệp Thần có biết một chuyện hay không, diễn càng nhiều sẽ càng dễ dàng từ diễn thành thật.
Số lần Bối Nhi đi công ty càng nhiều, ngày thường cô ôn nhu hào phóng thiện giải nhân ý, cũng kết giao với một ít công nhân, trong lúc vô ý cô nghe được đại thiếu gia của Lâm gia, Lâm Thư muốn tới nói chuyện hợp tác với Diệp Thần.
Thế lực chủ yếu của nhà họ Lâm không ở thành phố S mà là ở thành phố H nhưng sức ảnh hưởng ở thành phố S cũng rất khách quan, nhà họ Lâm không giống nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp xuất thân từ hắc đạo, mấy năm gần đây nhờ buôn bán để tẩy trắng, các phương diện kinh doanh của nhà họ Lâm đều có liên quan đến quân đội và chính phủ, so về thanh danh cũng khá hơn nhà họ Diệp nhiều.
Đây là một cơ hội để rời khỏi Diệp gia.
Bối Nhi đã sớm muốn thoát ly khỏi Diệp gia, hiện tại cô ở trong mắt Diệp Thần cũng cao cấp hơn một chút so với tính nô, có thể khiến cho hắn vui vẻ nhưng nà mục đích của Bối Nhi là muốn Diệp Thần yêu cô, địa vị của hai người không bình đẳng làm thế nào có thể yêu? Cô cũng sẽ không ngây thơ cho rằng thật tình có thể đả động tất cả, lúc cần thiết cũng phải dùng một chút thủ đoạn.
Lâm Thư, Bối Nhi biết về anh ta rất ít nhưng cũng đã gặp thoáng qua một lần, nhìn qua chính là một người từ trong xương cốt đều lộ ra sự dịu dàng, một chút cũng không giống thương nhân, ngược lại như giống như một vị công tử nhẹ nhàng bước ra từ trong tranh thuỷ mặc cổ đại.
Xã giao ngày thường ngay lúc này bắt đầu có tác dụng, cô lơ đãng hỏi hai câu, những cô viên chức bát quái đó lập tức đem tất cả thời gian, địa điểm gặp mặt một năm một mười nói hết ra, thậm chí có một cô em gái còn vô tình nhìn thấy Lâm Thư ở khách sạn Đế Hào.
Khách sạn Đế hào chính là sản nghiệp của Lâm gia, bao gồm cả bách hóa tổng hợp gần đó cũng là của Lâm gia, bí thư của Diệp Thần còn chia sẻ với các cô tin tức sắp tới Lâm Thư muốn đi dò xét bách hóa, Bối Nhi định đi thử vận may.
Cho nên nói, không cần xem thường năng lực bà tám của con gái, quỷ mới biết mấy tin tức này các cô từ đâu hỏi thăm tới.
Đúng lúc sắp tới sinh nhật Diệp Thần, Bối Nhi lấy cớ chọn quà sinh nhật cho Diệp Thần đi đến bách hóa tổng hợp kia.
Thừa dịp người đi theo không dám quá mức rõ ràng, Bối Nhi lập tức chạy trốn, dù sao không có khả năng để cho bọn họ thấy cô thông đồng với Lâm Thư.
Trong bách hóa tổng hợp có rất nhiều người, Bối Nhi đi một đôi giày cao gót bảy tấc, đi dạo một lúc đã rất không thoải mái, đôi giày này là do Diệp Thần đưa nhưng là Diệp Thần không hề chú ý cô không thích đi giày cao gót.
Lúc này mắt thấy sắp đi đến chỗ thang máy rồi, Bối Nhi lại không cẩn thận trẹo chân, nếu không phải có một cánh tay hữu lực kéo bàn tay cô, cô sẽ phải lăn xuống dưới.
.