Bối Nhi đương nhiên sẽ không chỉ làm bánh kem cho Lâm Thư, cô cũng làm một phần cho Diệp Thần, hơn nữa khi lướt nhìn qua hình dáng càng thêm tinh xảo, dụng tâm.
Nhưng mà khi cô cầm theo bánh kem đi vào văn phòng, phát giác không khí có chút không thích hợp, không khỏi cảm thấy vài phần áp lực, phía sau còn ẩn ẩn đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Chịu trở lại rồi sao?” Diệp Thần đưa lưng về phía cô, đôi tay đút vào túi quần tây.
“Dạ? Chủ nhân, tôi làm bánh kem cho ngài.” Bối Nhi có chút không rõ ý tứ của Diệp Thần, sau khi đặt bánh kem ở trên bàn, đứng quy quy củ củ giống như trẻ con làm sai bị răn dạy.
“Chính cô tự mình xem đi.” Một lúc lâu sau, Diệp Thần mới xoay người lại, ánh mắt lạnh băng như đao, ý hắn bảo Bối Nhi tự mình xem ảnh chụp trên bàn.
Cầm lấy ảnh chụp, phát hiện người chụp ảnh thật biết tìm góc độ, nhìn qua từng tấm từng tấm giống như cô và Lâm Thư đang tán tỉnh nhau, tấm cuối cùng còn vô cùng giống như đang hôn môi.
Đầu óc Bối Nhi nhanh chóng vận chuyển, xem ra người theo dõi cô không chỉ có người của Diệp Thần, có lẽ còn có những người bạn giường khác của Diệp Thần nữa, nếu không hà tất phải tìm người chụp ra chứng cứ giống như cô đang “hồng hạnh xuất tường” như vậy, ngoại trừ những người bạn giường không an phận khác của Diệp Thần, cô cũng không thể nghĩ được còn có người nào sẽ chú ý đến một tính nô nho nhỏ như cô.
Còn lý do rất đơn giản, thời gian Diệp Thần lưu lại ở chỗ cô đã lâu lắm rồi, lâu đến mức bọn họ bắt đầu hoảng loạn.
“Chủ nhân, tôi chỉ là đi cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Thư.” Bối Nhi lắc đầu, vội vội vàng vàng giải thích, đôi mắt rưng rưng nhìn Diệp Thần, giống như không thể tin được người nam nhân này còn có thể hoài nghi sự trung thành của cô đối với anh.
“Tôi thấy cô là muốn tìm người che chở có phải không? Cô cũng không nghĩ xem cô là tính nô của Diệp Thần tôi, cô cảm thấy Lâm Thư sẽ coi trọng cái giày rách như cô hay sao, hả?” Ngón tay thon dài xinh đẹp của Diệp Thần nâng cằm Bối Nhi lên, giọng điệu lạnh băng nói những lời như đâm vào lòng cô.
Trong nhiều năm như thế, đây là câu nói dài nhất mà Diệp Thần nói với Bối Nhi.
Đáng tiếc mỗi một chữ trong những lời này đều giống như một thanh đao nhọn, mỗi một đao đều cắm vào ngực Bối Nhi.
Làm sao anh có thể hoài nghi cô? Làm sao có thể?
Suốt 5 năm, cảm tình của cô đối với anh thật phức tạp, có trung tâm, có sợ hãi, cũng từng có ái mộ.
Cô cho rằng chỉ cần đối với anh thật tốt, nói không chừng ngày nào đó anh có thể hơi chút thương tiếc cô, đối cô dịu dàng hơn một chút.
Cô không cầu Diệp Thần có cảm tình gì với cô, chỉ cầu có thể an an ổn ổn mà sinh sống qua ngày.
Sự dịu dàng cô nhận được mấy ngày này làm lòng cô bốc cháy lên niềm hy vọng, đáng tiếc có câu nói là “tiệc vui chóng tàn”.
“Tôi không có, ngài phải tin tưởng tôi!” Bối Nhi dùng sức hô lên một câu này, nước mắt trên khóe mắt cuối cùng rơi xuống xuống, xẹt qua tay Diệp Thần.
“Vì cái gì tôi phải tin tưởng cô? Nếu cô đã bị người khác chạm vào, tôi cũng không cần cô.” Diệp Thần thu tay mình lại, còn dùng khăn tay lau lau, rồi mới dùng vẻ mặt không thèm để ý ném chiếc khăn tay được chế tác tinh mỹ xuống đất.
Cả người Bối Nhi như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, trong thân thể của cô đột nhiên xuất hiện sự tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này thậm chí ảnh hưởng tới cả linh hồn của cô, làm cả người cô mất đi tri giác.
Diệp Thần nhìn thấy bộ dáng này của Bối Nhi, lại một lần nữa nhớ tới người con gái trong trí nhớ kia, trong lòng hơi co rút đau đớn, anh phân không rõ là đối với người trong trí nhớ hay là đối với Bối Nhi lúc này.
Anh thống hận loại cảm giác này, như là sẽ mất đi cái gì đó không tìm về được.
Anh không tha thứ cho Bối Nhi ở bên cạnh anh nhưng trong lòng lại có suy nghĩ bí mật khác, anh cho rằng chuyện này bất quá chỉ là thiếu một bạn giường tương đối an phận ngoan ngoãn mà thôi.
“Nhưng mà tôi cũng sẽ không cứ như vậy nhường cô đi.”.