Đêm trước ngày thi đấu, Diệp thị tổ chức một buổi dạ tiệc, nói là để nhóm thí sinh làm quen với nhau trước khi thi đấu.
Bối Nhi nắm thiệp mời trên tay, lúc trước không hề nói sẽ tổ chức tiệc trước ngày thi đấu, với sự kiêu ngạo của Diệp thị, bọn họ chỉ biết coi trọng những người có năng lực, trước khi cuộc thi đâu diễn ra, chưa biết năng lực của mọi người ra sao làm sao lại có thể phí sức lực trên người bọn họ cơ chứ? Nhìn thế nào cũng thấy đây chính là quyết định vội vàng.
Trên thực tế chính là quyết định vội vàng, hơn nữa người đưa ra quyết định này chính là Diệp Thần, nguyên nhân chính là vì muốn nhìn thấy Bối Nhi.
Ngay sau khi Bối Nhi và Lâm Thư tới thành phố S, hơn nữa biết Bối Nhi muốn tham gia thi đấu, hắn đã biết cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy Bối Nhi rồi.
Cho nên vội vàng sắp xếp một buổi dạ tiệc, anh có thể chờ đến khi thi đấu để nhìn thấy cô nhưng mà anh chờ không kịp, anh nghĩ lúc trước người con gái đó yêu anh như vậy chắc là bây giờ vẫn không hề thay đổi, anh nghĩ như vậy rồi xem nhẹ một tia khủng hoảng lóe lên trong lòng.
Diệp Thần cầm một ly champagne, tự tin tràn đầy đứng ở chỗ bắt mắt nhất trong hội trường buổi dạ hội, nhìn về phía cửa hội trường, bỏ qua những người đến gần muốn tạo quan hệ.
Đến tận lúc người con gái hắn tâm tâm niệm niệm xuất hiện ở phía cửa, nụ cười vốn dĩ rất tự tin cứng lại, bàn tay cầm ly nắm lại thật chặt, bởi vì người con gái vốn dĩ thuộc về anh đang kéo một người đàn ông khác, nói cười vui vẻ tiến vào, trên tay bọn họ đeo cùng một kiểu nhẫn, nói chuyện với nhau rất thân mật nhưng lại chói mắt như vậy.
Bối Nhi vẫn xinh đẹp như vậy, cô mặc một bộ váy đuôi cá màu đỏ chiết eo cao cúp ngực, tóc búi cao, một sợi tóc rũ ở trên đôi vai ngọc ngà, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ trân châu đơn giản, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ.
Vừa tiến vào đã đoạt đi rất nhiều ánh mắt, bất quá khi bị người đàn ông bên cạnh cô lạnh nhạt nhìn lướt qua, mọi người đều hoảng loạn dời ánh mắt đi.
Chỉ có một người vẫn còn càn rỡ nhìn chằm chằm Bối Nhi, đó chính là Diệp Thần.
Anh nghĩ tới rất nhiều lần cảnh tượng anh và Bối Nhi gặp mặt, anh nghĩ sau khi cô hiểu rõ Lâm Thư không cần mình sẽ trở về cậy nhờ anh, anh sẽ có thể làm bộ không so đo hiềm khích trước đây mà giữ cô ở lại, còn nghĩ tới khả năng cô sẽ không vui, rồi anh sẽ có lý do đưa cô trở về!
Nhưng duy nhất không nghĩ tới chính là cô có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy cũng thay đổi rất nhiều.
Ánh mắt của cô không hề dịu dàng nhìn anh chăm chú nữa, sẽ không lại lộ ra nụ cười hơi nhút nhát nhưng lại ấm lòng với anh nữa, sẽ không khẽ khàng nói những lời quan tâm đến anh nữa, thậm chí sau khi cô tiến vào không liếc mắt nhìn anh một cái.
Người con gái này đã quên anh mất rồi!
Sự thật như vậy khiến Diệp Thần không thể tiếp thu, uống một hơi cạn sạch ly champagne trong tay, đi đến trước mặt Lâm Thư và Bối Nhi, ánh mắt vẫn càn rỡ như cũ nhìn chằm chằm Bối Nhi, lại chào hỏi với Lâm Thư:
“Không biết Lâm đại thiếu gia đến, không thể tiếp đón từ xa!”
“Là tôi sai, tôi không có chào hỏi trước đã tới rồi, hy vọng Diệp thiếu gia đại nhân đại lượng không cần so đo!” Lâm Thư không dấu vết ngăn trở tầm mắt của Diệp Thần, cầm hai ly từ trong tay nhân viên phục vụ rượu đưa cho Diệp Thần.
Mặt ngoài hai người tán gẫu thật vui, thực tế lại là không nhân nhượng chút nào, câu câu chữ chữ cắm vào chỗ đau của đối phương.
Mọi người trong buổi dạ tiệc nhìn như đang nói chuyện với nhau nhưng khóe mắt đều ở chú ý bên này, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, từ xưa đã có câu hồng nhan họa thủy.
Làm họa thủy trong lòng mọi người nhưng không hề cảm thấy mình chính là họa thủy, cô liếc nhìn hai người đàn ông đàn giao phong một lần rồi mới kéo Lâm Thư đi tìm Trần tỷ, gặp thoáng Diệp Thần vẫn không nhìn hắn như cũ, ngay cả khóe mắt cũng không có.
Cô hơi lười biếng vuốt tóc của mình, một động tác đơn giản như vậy lại hoàn toàn lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, cảm giác được ánh nhìn sau lưng càng thêm chăm chú nóng bỏng, Bối Nhi không nhịn được mỉm cười.
.