Âu Bằng nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ tối, từ sau khi Lý Thấm Tuyết rời đi, mỗi ngày anh đều về nhà rất trễ. Trước kia khi cô còn ở nhà, anh còn có thể nấu cơm dọn dẹp tống cổ thời gian, bây giờ cô đã đi rồi, đối mặt với căn phòng trống rỗng, anh thật không biết làm cái gì.
Anh dùng công việc để làm bản thân tê liệt, anh liều mạng để mình không thèm nghĩ đến chuyện Lý Thấm Tuyết đã phản bội. Anh và Lý Thấm Tuyết kết hôn do hai bên cha mẹ có ước định, nói thật ra giữa bọn họ không có tình yêu mà do ở chung lâu rồi đều có cảm tình nhưng cuối cùng anh mới biết được phần cảm tình này cũng chỉ có anh một bên tình nguyện mà thôi.
Trên đường về nhà phải đi qua một cái hẻm nhỏ, anh tăng bước chân muốn nhanh chóng đi hết hẻm nhỏ này, không ngờ nửa đường thấy hai tên lưu manh đang đùa giỡn một cô bé!
Đầu cô dựa vào trên tường bị hai tên lưu manh một trái một phải kẹp ở bên trong. Dáng người của cô rất đẹp, nay cả đồng phục học sinh cũng che không được, mái tóc rối tung dài đến eo xõa ở phía sau, đôi tay ôm chặt cặp sách, vật duy nhất có thể che chắn cho cô, thân mình run nhè nhẹ có vẻ chọc người trìu mến lại dụ dỗ người phạm tội.
Tuy không thấy mặt nhưng phong thái như vậy, trách không được hai tên lưu manh này sẽ động tay động chân với cô. Âu Bằng mím môi, anh định rời đi, muốn giả vờ như không thấy cảnh này nhưng mà anh không qua được cửa ải trong lòng, anh không cách nào tưởng tượng ngày mai báo chí sẽ đưa tin về kết cục của cô bé này như thế nào, mà khi anh nhìn thấy sẽ có tâm trạng gì.
Âu Bằng lấy di động muốn gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng mà thời gian cũng không đợi người, anh thấy hai tên lưu manh phối hợp thuần thục, một tên kéo cặp sách của cô bé ra, bắt lấy tay cô, một tên khác nhanh chóng kéo quần áo cô. Anh sốt ruột trực tiếp vọt lên, che ở phía trước cô bé.
“Tránh ra! Chỉ bằng thân thể gầy yếu này của mày mà còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Lưu manh cười lớn tiếng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Tao thấy chúng ta cùng nhau ‘thượng’ bọn họ! Không nghĩ tới đêm nay thu hoạch được hai mỹ nhân!”
Vóc dáng Âu Bằng không nhỏ cũng cao gần 1m8 nhưng dáng người của anh thon gầy, gương mặt lại trắng bóc bởi vậy rất nhiều người coi anh là gay, thậm chí muốn đối gây rối với anh.
Âu Bằng cực kỳ chán ghét kia hành động của hai tên lưu manh kia nhưng anh biết anh đối đầu với hai tên lưu manh cao lớn kia sẽ không có phần thắng, càng đừng nói anh còn phải che chở cho cô bé nhỏ nhắn đáng yêu ở sau lưng. Anh quay người, bảo vệ chặt chẽ cô bé trong ngực, anh nghĩ rất đơn giản, chính là nhân lúc rối loạn báo cảnh sát, rồi chờ cảnh sát tới, trước đó phải che chở cho cô bé thật tốt.
Nhưng mà người anh muốn bảo vệ cũng không phải là đèn cạn dầu, sau khi Lam Bối Nhi được người đàn ông ôm lấy, một tay ôm eo người đàn ông, thuận thế di chuyển ra phía trước, đạp một cước vào tên lưu manh trước mặt, bàn tay trống trực tiếp đánh một bạt tai vào tên lưu manh còn lại, hai người đánh đều sửng sốt.
“Các cậu còn không ra?” Lam Bối Nhi ôm lấy eo người đẹp, chậm chạp nói, trong giọng còn có chút tức giận.
“Hắc hắc, không phải tại lão đại quá uy phong sao?” Một người mập mạp đi ở phía trước cười gượng vài tiếng, đáng khinh cực kỳ.
“Tớ đi trước, các cậu xử lý đàng hoàng đi.” Dứt lời không để ý tới phản ứng của người phía sau, trực tiếp kéo Âu Bằng rời đi.
Sau khi Âu Bằng phản ứng lại hai người đã rời khỏi hẻm nhỏ rất xa, thân thể mềm ấm của cô bé dựa gần anh, một mùi hương hoa hồng quanh quẩn nơi chóp