Editor: QR - diendan
Ngày thứ hai Dương Thiện Đường tổ chức đại hội, nàng vẫn đi, cả người không hề phản kháng, bị Quân Nhất Ngôn bọc kín mít mang đến Dương Thiện Đường, người bên trong thấy dáng vẻ khẩn trương của Quân Nhất Ngôn với nàng, sôi nổi ái muội cười rộ lên, quân tử nhẹ nhàng lại có một ngày thành bộ dáng như vậy thật sự làm người ta cảm thán.
Quân Nhất Ngôn nhìn chằm chằm Mộ Bối Nhi, hắn vô cùng khẩn trương, tay chân đều đổ mồ hôi, đại hội mới cử hành được một nửa hắn đã làm ướt ba cái khăn lụa.
“Xì!” Mộ Thanh thấy thế cười nhạo một tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn kìa!
“Mộ Thanh, ngươi không cần như vậy!” Dương Văn Thư nhỏ giọng nói với Mộ Thanh, nàng cũng không biết người nam nhân này đã gặp mặt nàng vài lần, tại sao lại không chịu buông tha cho nàng, còn nói cho hay rằng phải trông coi nàng, không cho nàng gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ của hắn!
Thêm cái gì mà thêm chứ? Nàng đã hoàn toàn buông xuống rồi có được không?
Mấy đại thế gia tụ tập ở bên nhau, khó khắn mới buông thành kiến, cùng xây dựng nên Dương Thiện Đường này, trên thực tế những người này đều là cáo già, đã sớm dự cảm triều đình sẽ tiến hành chèn ép đối với võ lâm nhưng mà lại không bỏ xuống được mặt mũi tập hợp ở bên nhau để đối kháng triều đình. Lúc này Mộ Bối Nhi xem như cho bọn hắn một cái bậc thang để bước xuống, lại tìm hậu bối bọn họ đều vô cùng thưởng thức để làm người chủ sự, bởi vậy bọn họ rất bình thản tụ tập bên nhau.
Những thế gia lâu đời như bọn họ tụ bên nhau cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhưng mà triều đình muốn động bọn họ cũng không phải dễ dàng như vậy. Thử hỏi những thế gia lâu đời này người nào phía dưới không có sản nghiệp, không có một ít nhân mạch và lực lượng? Đây chính là động một cái mà liên quan đến toàn thân! Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà triều đình tìm đảo Tiêu Dao đối phó với đám nhân sĩ võ lâm này, một khi bại lộ bọn họ cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho đảo Tiêu Dao.
Lại còn có một chỗ tốt chính là một khi đảo Tiêu Dao đối kháng với võ lâm thế gia, lập tức khiến hai bên suy yếu, như vậy đến lúc đó triều đình muốn cắn nuốt bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà quân vương hoàng triều ngàn tính vạn tính không tính tới chính là, Mộ Bối Nhi, đảo chủ đảo Tiêu Dao thay đổi một trái tim, căn bản sẽ không bị cái gọi là hứa hẹn trói buộc. Cái gì mà lão tổ tông khế ước, cái gì cam kết thiên thu vạn đại, Mộ Bối Nhi căn bản không thèm để ý, nàng lại không phải hậu đại của Mộ gia!
Cho nên nàng đương nhiên làm phản.
Chuyện này khiến quân vương hoàng triều tức điên nhưng hắn lại không thể không truyền thánh chỉ tán dương Dương Thiện Đường, suy cho cùng người ta cũng đang làm chuyện tốt.
Lúc này hội nghị tiến hành đến bước cuối cùng, đúng lúc triều đình phái người đến tặng một cái bảng hiệu do hoàng đế tự tay viết.
Mấy gia chủ của các thế gia lớn mặt mày hớn hở, treo bảng hiệu lên, trong lòng còn bỉ ổi tưởng tượng lúc hoàng đế viết mấy chữ này có phải vẻ mặt thật nghẹn khuất hay không?
Ngay khi mọi người chuẩn bị giải tán, Quân Nhất Ngôn đột nhiên đứng lên, đối mặt với Mộ Bối Nhi thề.
“Ta, Quân Nhất Ngôn. Tại đây, có vài vị gia chủ và thiên địa làm chứng, đặc biệt xin thú nữ tử của Mộ thị đảo Tiêu Dao, Mộ Bối Nhi.
Cả đời này chỉ có duy nhất một mình nàng, cho dù như thế nào cũng không nạp thê thiếp!
Dùng cả đời thương nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng,
Buồn vì nàng buồn, vui vì nàng vui!
Cả đời chỉ nắm lấy tay nàng, cùng nhau đầu bạc!
Nếu có vi phạm, kiếp sau đầu thai làm súc sinh, đời đời kiếp kiếp gian lao cực khổ!”
Vài vị gia chủ kinh ngạc ngay tại chỗ, phải biết rằng bất luận như thế nào lời thề đều là hứa hẹn cực kỳ quan trọng, một khi ngươi không làm được hoặc làm trái với lời thề, như vậy nghĩa là tất cả mọi người sẽ chỉ trích ngươi, bởi vì ngươi thề nhưng ngươi không làm được.
Cho dù có yêu một nữ