Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I



Editor: QR - diendan

“Chúc mừng ký chủ, khen thưởng ký chủ 『 ánh mắt câu hồn』, có làm nhiệm vụ tiếp theo hay không?”

“Được!”

Hải Bối Nhi rất mệt, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, sự trống rỗng sau trải qua mấy thế giới, cô cũng sắp quên rốt cuộc vì cái gì mà cô đi làm nhiệm vụ.

Cô bắt đầu hoài nghi chỉ vì kia hai tên cẩu nam nữ đó có đáng giá để mình trả giá lớn như vậy hay không?

Vì trốn tránh, cô bắt đầu không ngừng nghỉ làm nhiệm vụ, giống như chỉ có như vậy cô mới có thể quên những người ở thế giới trước, quên toàn bộ.


Linh hồn càng ngày càng cường đại, mỗi lần Hải Bối Nhi xuyên qua đã rất ít khi cảm thấy đau đầu nhưng lần này tình huống lại không giống nhau.

Đầu cô giống như sắp nổ tung, giữa những cơn đau đầu, cô loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười dâm đãng của đàn ông, còn nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, giống như còn có người sờ cô...

Thật ghê tởm... Vì sao...? Tôi không cam lòng... Vì cái gì lại là tôi... Tôi rất hận... Rất dơ bẩn...

“Bối Nhi, Bối Nhi, Bối Nhi!”

“A? Có chuyện gì sao?”

“Tớ đang nói cậu đó, tại sao luôn là phát ngốc như vậy chứ?”

“Không, tớ chỉ cảm thấy... Không có gì...”


Không biết vì sao, Y Bối Nhi luôn cảm thấy cô đã quên đi cái gì đó, hình như cô có mục đích mới đến đến thế giới này nhưng mà cô lại quên mất tất cả.

Ai, ngay cả ký ức trước mười sáu tuổi cô cũng hoàn toàn quên mất, cô chỉ nhớ những ký ức từ khi cô mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi.

Hiện tại cô là sinh viên năm 2 của đại học Hoa Dương.

“Bối Nhi a, ngươi nhìn kìa, là nam thần Từ Dương!” Lưu Trúc Quân hưng phấn lắc lắc cánh tay của Y Bối Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm về một người thanh niên đẹp trai đang chơi bóng rổ, người thanh niên mặc quần áo thể thao, lộ ra dáng người rất đẹp. Lưu Trúc Quân nhìn gương mặt đẹp trai kia nhưng Y Bối Nhi lại theo bản năng nhìn về phía dáng người của Âu Dương Hạo và... Chỗ hơi phồng lên dưới bụng.

Nàng bĩu môi, chỉ cảm thấy miễn cưỡng còn có thể.

Từ Dương giống như phát hiện bọn họ, dưới ánh mặt trời nhếch miệng cười lớn, trong lúc nhất thời mê đảo toàn bộ các thiếu nữ, người được gọi là hoàng tử bạch mã bất quá cũng chỉ được như thế.

Nhưng Y Bối Nhi nhíu mày, lại muốn tới.

“Bối Nhi, Bối Nhi, Bối Nhi! Cậu ấy tới! Tới! Tới!” Lưu Trúc Quân ôm mặt, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, tuy rằng biết nam thần không phải vì



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận