Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I



Editor: QR - diendan

Đường Bác là một người rất không có cốt khí, đương nhiên anh cũng chỉ ở trước mặt vài người mới không có cốt khí, Cung Thừa chính là một người trong số đó. Cho nên anh thật sự hoàn toàn túng, lập tức thừa nhận sai lầm với Cung Thừa, cũng chỉ kém quỳ xuống.

“Anh hai, em sai rồi, em không nên mạo phạm... Mạo phạm chị dâu, xin anh trách phạt!”

Cung Thừa đối này với phản ứng này của anh chính là: “Cậu đắc tội với chị dâu cậu, cứ như vậy thôi sao?”

Đường Bác:... Đã biết tên quỷ hút máu sẽ không bỏ qua cho anh mà.

Cung Thừa vừa nhìn đã biết anh ta suy nghĩ cái gì, anh cũng không thèm để ý: “Mấy miếng đất ở thành Tây bên kia đều không tồi, hơn nữa đây cũng là lúc trả lại cho nhà họ Cung khu chợ ở phố Tường Hòa bên kia. A, thuận tiện gần đây có một công ty của nhà họ Cung đang thiếu vốn quay vòng, cậu giúp đỡ một chút, tôi cũng không làm khó cậu, lấy vốn riêng của cậu giúp đỡ, tôi không muốn bác Đường tới tìm tôi nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ, cậu cảm thấy thế nào?”

Trong lòng Đường Bác khóc không ra nước mắt:... Vì sao miệng anh lại tiện như vậy chứ?


Cung Thừa: “Không nói lời nào? Vậy...”

Đường Bác nóng nảy: “Đừng đừng đừng, em đồng ý! Em đồng ý còn không được sao!”

Lúc này Cung Thừa mới vừa lòng gật đầu, Đường Bác còn tính thức thời, nghĩ đến chuyện vì anh không có mặt, nhà họ Cung bị người bắt nạt còn không có ai dám đi đòi lại, anh lập tức cảm thấy thật sự nhà họ Cung đã an ổn quá lâu rồi.

“Đúng rồi, lúc nãy trong lòng cậu đang chửi thầm tôi là quỷ hút máu đúng không?”

Đường Bác bắt đầu nói lắp: “Anh, anh, anh hai... Không, không, không có việc này, em làm sao, làm sao dám chứ...?”

Cung Thừa cười lạnh: “A, phải không?”

Đường Bác lập tức nhận sai: “Em sai rồi anh hai!”

Cung Thừa cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu cút đi, nhớ rõ nói với hai tên phế vật nhà họ nhà họ Chu và nhà họ Vương nhổ những thứ đã ăn của nhà họ Cung ra, nhổ không ra tôi cũng không ngại tạo sát nghiệt!”

Sát ý trong lời nói vô cùng nồng hậu, lông tơ của Đường Bác lập tức dựng thẳng lên, nhanh chóng lăn mất. Vừa lăn còn vừa nghĩ, chẳng lẽ tai nạn xe cộ có thể làm cho một người càng thêm lợi hại hay sao?

Bối Bối rất không thích bộ dáng giống như Tu La dưới địa ngục của Cung Thừa lúc này, lôi kéo tay anh: “Sát nghiệt không tốt, ba ba nói sẽ có lôi kiếp!”

Cung Thừa sửng sốt, lúc này sát ý mới tan đi, cưng chiều cười: “Bé ngốc của anh!”

Đối với người tu tiên mà nói, thật sự không nên tạo quá nhiều sát nghiệt, nếu có nhân quả còn tốt nhưng nếu tạo sát nghiệt oan uổng vậy lôi kiếp có thể không phải đơn giản như vậy. Tích phúc giữ thiện đây là phần lớn cách làm của người tu tiên chính thống, Thiên Đạo không có ở đây nhưng tất nhiên vẫn biết được, lực sát thương của lôi kiếp sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng mà mọi việc đều không nhất định ví dụ như Cung Thừa.


Bản thể hiện giờ của anh là linh miêu, loại bản tính của loại mãnh thú này chính là hung mãnh khát máu, sẽ có phương pháp tu tiên của chính mình, huống chi đây là người khác mạo phạm anh trước, cũng coi như không phải là tạo sát nghiệt oan ức.

Mà Bối Bối lại không giống, tuy nói phần lớn lưu truyền đều nói hồ ly tinh tác oai tác quái, mị hoặc lòng người nhưng cô lại là con cháu của cửu vĩ thiên hồ. Phải biết rằng, lúc ban đầu cửu vĩ thiên hồ chính là thần, hơn nữa còn là thần trừ tà. Cho dù huyết thống không thuần, Bối Bối cũng con cháu của cửu vĩ, huống chi bản tính của cô thiện lương.

Mỗi người một tính chính là đạo lý này.

Hai người lại là một phen ân ái, ăn uống no đủ mới về nhà.

Lúc Cung Thừa chỉnh đốn toàn bộ nhà họ Cung cũng không hề lưu tình, nên đánh thì đánh nên giết thì giết, trong khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ chỉ có thể cố hết sức làm tốt chuyện của mình, chỉ cầu mong không bị trừng phạt.

Cùng lúc đó, Cung Thừa tuyên bố tin tức Bối Bối đó là vợ sắp cưới của anh, hơn nữa bỏ qua nghi thức đính hôn trực tiếp tuyên bố kết hôn.

Những địa bàn bị mất cũng lục tục được trả lại, có lẽ sợ Cung Thừa, mấy tên tiểu tử kia rất có ánh mắt biết phải lấy lòng ai, vì vậy mỗi người đều tặng quà cho Bối Bối. Bối Bối cười, trong lòng Cung Thừa vui vẻ, cũng không so đo với bọn họ quá nhiều.

Cung Hàn bị điều đến nơi “đất cằn sỏi đá” lại không có cuộc sống tốt như vậy. Từ trước đến nay Cung Hàn ăn xài phung phí, suy cho cùng phế vật cũng nên có bộ dáng của phế vật, không tiêu xài một trận làm sao không làm thất vọng thân phận nhị thế tổ của chính mình.

Nhưng hiện tại anh lại không có khả năng tiêu xài, dưới tình huống tài chính bị hạn chế gắt gao anh làm sao có thể tiêu xài thoải mái? Vì vậy anh ngồi xổm trước cửa khách sạn ăn cơm hộp hai mươi mấy đồng, nhìn Diệp Nhiêu ở bên trong cơm ngon rượu say thật không được tự nhiên. Diệp Nhiêu nhìn thấy ánh mắt trông mong của anh, cười cực kỳ vui vẻ nhưng lại cứ nhìn như thế không cho anh ăn một miếng.


Vì sao anh lại có người vợ như vậy chứ? Vì sao anh lại có anh trai như vậy chứ? Vì sao anh được sinh ra trong nhà họ Cung còn không thể tốt đẹp mà làm một nhị thế tổ?

Có lẽ do Cung Hàn quá mức đáng thương, ông trời nhìn không thuận mắt nên khiến anh càng xui xẻo thêm một chút.

Cung Hàn bị bắt cóc.

Nghe thấy tin tức này, Cung Thừa không có chút ngoài ý muốn nào, anh xuống tay quá độc ác tự nhiên sẽ nhận lấy rất nhiều người bất mãn, muốn nhà họ Cung phải ra ít máu đây cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua những người đó đều là phế vật giống Cung Hàn, bằng không vì sao mất công bắt cóc một tên phế vật?

“Anh hai, em đã điều tra rõ chỗ Cung Hàn bị giam giữ, muốn cứu anh ấy trước không?” Giọng nữ trong điện thoại không có cảm giác quyến rũ mà


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận