Editor: QR - diendan
“Cười cái gì?” Vì không để cung nhân bên ngoài phát hiện có người khác trên giường, hai người bọn họ dựa vào nhau thật gần, gần đến mức hô hấp cũng hòa vào nhau.
“Không có.” Bối Nhi nhỏ giọng trả lời nhưng ý cười trên mặt làm thế nào cũng ngăn không được. Mặc Khí thấy vậy, đôi tay vòng đến eo nàng, một trận gãi ngứa thiếu chút nữa làm hai người bại lộ.
Tính tình đùa giỡn của hai người nổi lên, thật vất vả đuổi đi cung nhân, bọn họ cuốn chăn chen chúc trong không gian nhỏ hẹp đùa giỡn, đùa giỡn đến mồ hôi đầy đầu mới từ trong chăn chui ra.
“Ta dẫn ngươi đi.” Mặc Khí luôn tự hỏi mãi, vẫn quyết định muốn mang Bối Nhi đi. Trong lòng hắn vì mình tìm cớ, Bối Nhi rất có tài hoa, ở bên ngoài có thể giúp hắn không chỉ một hai chuyện, lại còn có có thể phòng ngừa nàng không chịu nổi quy phục Mặc Vương.
Nhưng chỉ có chính hắn rõ ràng, những chuyện này đều là lấy cớ, hắn thực sự không bỏ nàng được, muốn mang nàng rời đi.
“Không thể, một khi ta đi ra ngoài mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Một khi nàng mất tích, đến lúc đó Vọng Tinh Các nhất định là máu chảy thành sông, chết không phải chỉ một hai người như hiện tại. “Ngô chủ yên tâm, Mặc Vương tạm thời còn không động đến ta được.”
Đúng vậy, tạm thời nhưng nếu thời gian lại lâu thêm một chút nữa, kiên nhẫn của Mặc Vương dùng hết thì thật sự không nhất định.
“Vì sao, ngươi biết rõ theo ta là lựa chọn tốt nhất.” Mặc Khí thật sự đối với nàng hận sắt không thành thép: “Ta biết ngươi muốn ở lại đây để bảo vệ Vọng Tinh Các, bảo vệ những người này. Nhưng hình như ngươi đã quên mất, ta hận nơi này.”
Mặc Khí nói xong câu đó, nàng còn không kịp phản bác đã cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn hôn mê ở trong ngực hắn.
Hắn bế Bối Nhi lên, người trong lòng ngực gầy ốm không biết bao nhiêu lần so với lúc trước, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác hơi đau lòng. Nhưng tiếp theo hắn lại tự nói cho bản thân không cần bỏ ra cảm tình quá nhiều, nếu một ngày nào đó...
Mùi hương nhàn nhạt truyền vào trong mũi, khiến người trong ngực nhìn qua càng giống như một nữ tử nhu nhược, ma xui quỷ ám khiến hắn dựa sát vào người đang hôn mê, ngậm lấy cánh môi anh đào phấn nộn.
Đầu lưỡi mềm nhẹ miêu tả hình dáng môi của nàng, đôi môi ướt át càng thêm no đủ mê người, xúc cảm mềm mại làm hắn muốn càng nhiều. Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, mở ra khớp hàm, lướt qua lợi và hàm trên. Có lẽ không khí trong miệng bị đoạt lấy khiến Bối Nhi không thoải mái, phát ra tiếng ‘ưm’ nhẹ nhàng, thân thể nho nhỏ trong lòng ngực vặn vẹo, giãy giụa. Mặc Khí bá đạo đè nàng dưới thân, mạnh mẽ ngăn chặn tay nàng, động tác môi lưỡi càng thêm kịch liệt, Bối Nhi gần như không thể hô hấp.
Trong lòng Mặc Khí lửa cháy thành đoàn nhưng không biết làm thế nào mới có thể dập tắt chỉ có thể dựa vào bản năng cọ xát lung tung vào thân thể nàng, giữa hai chân trướng đau, cứng rắn đâm vào giữa hai chân non mềm của Bối Nhi. Không biết qua bao lâu, giống như một sợi dây đàn cuối cùng đứt đoạn, cự vật dưới đũng quần bị thấm ướt thuyết minh rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lập tức buông Bối Nhi ra, muốn làm bộ không phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhưng dục vọng trên mặt còn chưa hết ửng hồng, thân thể còn có dư vị sau khi đạt cao trào. Hắn có dục vọng với Mặc Khanh nhưng Mặc Khanh là nam tử, cũng là người Vọng Tinh Các mà hắn chán ghét nhất.
Lý trí của Mặc Khí nói cho hắn biết, hắn phải rời xa nàng, hắn không nên sinh ra cảm tình với nàng. Hắn là người muốn thành đại sự, nàng chỉ là mưu sĩ của hắn mà thôi, sau này thành công hắn vẫn muốn báo thù, nhiều nhất chỉ buông tha cho nàng.