Editor: QR - diendan
Đại hôn của Mặc Vương tuyệt đối khiến người khác có thể nói say sưa, chín mươi chín rương sính lễ vô cùng loá mắt. Hơn nữa theo lời các cung nhân, Mặc Vương còn vì vương hậu sửa chữa lại cung điện, nghe nói bên trong dùng những viên dạ minh châu to bằng cái chén để chiếu sáng.
Vì vậy dưới tình huống hai người không biết, hành động này của Mặc Khí đã nhấc lên một cơn sóng “Ái thê”, quần thần trong triều càng coi trọng chính thê làm lụng vất vả của mình hơn, rốt cuộc quân vương người ta coi trọng chính thê như vậy không phải sao?
Bất quá tất cả những chuyện này tạm thời không liên quan đến hai người đang chuẩn bị động phòng kia.
Sau khi đưa vào động phòng, vén khăn trùm đầu của tân nương lên, trong nháy mắt hai người ngồi đối diện giống như đã nhìn nhau vạn năm, cảm xúc trong đó tất nhiên không cần nhiều lời. Giờ khắc này rõ ràng hai người cái gì cũng đã làm rồi nhưng cố tình bọn họ vẫn đỏ mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn nhau nữa, khi nhìn lén mà bị phát hiện, trái tim sẽ đập cuồng loạn.
Hai người giống như phu thê mới quen lúc tân hôn, mọi thứ đều ngại ngùng và vui sướng như vậy.
Cũng may hai người không nị oai được bao lâu, Bối Nhi đói bụng. Sau khi thực hiện toàn bộ các bước của đại điển phong hậu này, nàng đã sớm đói bụng, đói đến mức ngực dán sau lưng, cũng may Mặc Khí cẩn thận, sớm sai người chuẩn bị thức ăn.
Mặc Khí giúp Bối Nhi tháo mũ phượng xuống, sau đó bế nàng lên, bộ dáng muốn ôm nàng cùng nhau ăn, Bối Nhi tất nhiên không chịu, tuy vậy lại không chống nổi sức lực của nam nhân, trốn tránh đến mức nàng liên tục thở dốc, toát ra mồ hôi nhỏ mịn, nam nhân cũng không buông nàng ra.
Hỉ phục trên người Bối Nhi không biết tiêu phí bao nhiêu công sức của biết bao nhiêu tú nương, phượng hoàng được thêu phía trên sinh động như thật, giương cánh bay cao, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, nàng luyến tiếc bộ y phục này bị dơ hay nhàu nát, bộ dáng cẩn thận kia khiến Mặc Khí nhìn không được, đoạt chén đũa của nàng làm bộ muốn đút cho nàng ăn.
Vốn dĩ ngồi ở trên đầu gối của nam nhân để ăn uống cũng đã là cực hạn nhưng cố tình nam nhân còn muốn đút cho nàng ăn… Không cần phải nói nàng cũng biết trên mặt mình đỏ cỡ nào, chuyện này làm sao nàng chịu nổi.
“Ngoan ngoãn ăn chút gì đi, bằng không hỉ phục này bị dơ thì làm sao bây giờ?” Nam nhân nói lập tức chọc trúng sự sợ hãi của nàng, cũng chỉ đành đồng ý hành động của nam nhân.
Ở trong mắt nam nhân quả thật lúc Bối Nhi ăn cũng đáng yêu vô cùng, cái miệng hồng nhuận mở ra, cắn một chút rồi ngậm vào trong miệng, quai hàm phình phình nhai nhai vài cái mới nuốt vào, rồi nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn đút tiếp.
Mặc Khí phát hiện lúc nào Bối Nhi cũng có thể khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của hắn, vì vậy đút đồ ăn cuối cùng biến thành miệng đối miệng, Bối Nhi cố ăn thức ăn còn Mặc Khí tất nhiên cố ăn miệng của nàng.
Sau một bữa “đút ăn”, toàn thân hai người đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy mọi thứ trong không khí đều khô nóng.
“Chúng ta cùng nhau tắm có được không?” Mặc Khí dựa vào nàng, thấp giọng nói bên tai nàng, hơi thở chui vào vành tai, vành tai của nàng nhiễm hồng, nam nhân nhìn thấy, tâm động, lập tức ngậm lấy thùy tai, cẩn thận liếm láp, cảm giác vừa ngứa vừa mềm nháy mắt quét qua toàn bộ thân thể Bối Nhi, nàng nói không nên lời chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu hai người đều động tình, sao không thoải mái hào phóng thể hiện ra một chút.
Mặc Khí đã sớm lập kế hoạch về mọi thứ. Quan Sư Cung, nơi Bối Nhi cư trú cũng đã được sửa chữa lại từ lâu, hiện tại mùi hương lúc mới sửa chữa đã sớm tan đi, thời gian vừa vặn tốt. Từ khi sửa chữa đến khi mùi tan đi ít nhất cũng phải mất năm tháng, có thể thấy được lòng muông dạ thú của Mặc Khí.
Mọi thứ trong Quan Sư Cung đều trang trí theo phong cách yêu thích của Bối Nhi, thanh lịch ấm áp, nhưng phía bên trong ngọc thạch phát ra ánh sáng ôn nhuận kia lại không điệu thấp giống bên ngoài như vậy. Làm một nam nhân có nhu cầu cực cao, tịnh phòng (nhà tắm) quan trọng nhất đương nhiên càng thêm xa hoa lãng phí, noãn (ấm) ngọc trải cạnh bể tắm, hai đầu rồng một lạnh một nóng cuồn cuộn không ngừng phun nước ra, rường cột và bích hoạ chung quanh đều khắc... Khụ, xuân cung đồ xinh đẹp tinh tế.
Bối Nhi lập tức nổi giận, đấm ngực nam nhân, mắng: “Tên hỗn đản này… Tại sao lại có thể… Chàng làm như vậy không sợ người khác nói chàng ngu ngốc dâm loạn hay sao?”
Mặc Khí tất nhiên không sợ, chẳng qua hắn vẫn giả vờ ủy khuất: “Bối Nhi, ta chính là vì nàng… Ta tốn thật nhiều công sức đó… Đây chính là ta tự vẽ…”
Bối Nhi nhìn kỹ, quả thật là phong cách của Mặc Khí, khuôn mặt của nam tử và nữ tử chỉ thấy loáng thoáng nhưng Bối Nhi biết đó đúng là bọn họ… Chuyện này khiến nàng càng thêm tức giận, nếu không phải nam nhân ngăn chặn cái miệng đang lải nhải kia chỉ sợ còn bị mắng một trận nữa.
Cung nữ xung quanh lặng yên không một tiếng động lui ra, các nàng đã sớm được huấn luyện thật tốt, cảnh tượng như vậy cũng không thể làm các nàng thay đổi sắc mặt, chẳng qua trong lòng các nàng càng thêm khẳng định một việc đó là sau này phải càng thêm dụng tâm hầu hạ vương hậu thật tốt, không nhìn thấy vương hậu đối với vương không đánh tức mắng mà vương còn cười vô cùng vui vẻ sao?
Một tầng một tầng lụa mỏng được thả xuống khiến bóng dáng đang ân ái của bọn họ được che lấp nhìn mờ ảo mông lung nhưng cũng che dấu không được tiếng rên rỉ và tiếng gầm nhẹ đứt quãng mê người khiến người mơ màng kia.
Có thể đêm nay là đêm đại hôn, lại có thể do xuân cung đồ trên vách tường kia làm nàng ý loạn tình mê, tóm lại đêm nay Bối Nhi đặc biệt nhiệt tình, lần làm tình này càng giống như đánh cờ.
Môi lưỡi của hai người
//