Editor: QR - diendan
Hậu quả của việc phóng túng cả đêm đó là ngày hôm sau eo đau, lưng đau, tay chân không có sức lực, ngay cả nơi riêng tư cũng ẩn ẩn đau, có cảm giác hơi nóng rát, càng đừng nói tối hôm qua Hải Bối Nhi còn uống rượu.
“Ưm... Đau quá...” Cô gãi đầu rên rỉ, tuy rằng thân thể rất khó chịu nhưng lại vô cùng khô mát, xem ra sau khi xong việc người đàn ông đó đã rửa sạch cho cô.
Nhìn bốn phía xung quanh, không nghĩ tới người đàn ông đó còn cẩn thận để lại thuốc mỡ và bữa sáng cho cô, hơn nữa còn có một tờ giấy viết số điện thoại.
Ha, người đàn ông này thật đúng là không tồi đâu ~ Chẳng qua, bọn họ chỉ là tình một đêm mà thôi, cần thiết để lại số điện thoại sao?
Lấy di động ra, khởi động lại máy, mười mấy cuộc gọi nhỡ và hơn mười tin nhắn, tất cả đều là của Trần Nghị và Lâm Yên, không cần xem cũng biết nội dung bên trong là cái gì, đơn giản chính là anh sai rồi, em về nhà đi linh tinh.
Cô cười lạnh, trực tiếp rút sim điện thoại ra ném vào thùng rác.
Cô lười chu toàn với hai người nhàm chán này, trực tiếp có thù báo thù có oán báo oán là được.
Chậm rì rì thu thập bản thân một chút, trực tiếp quay về nhà ba mẹ.
“Ông chủ, bà chủ, tiểu thư đã trở lại!”
Sau khi thật sự về tới nhà, ngược lại cô có chút hoảng hốt, trong lòng còn có một chút sợ sệt, có lẽ chính là cảm giác sợ hãi khi đến gần nơi quen thuộc gần gũi.
“Bối Nhi đã trở lại?”
“Trở về là tốt, trở về là tốt, về nhà thì không cần nghĩ nhiều, có chúng ta ở đây!”
Mẹ Hải trực tiếp ôm Hải Bối Nhi, nước mắt ràn rụa, con gái bà luôn luôn chiều chuộng hiện giờ lại bị người ta bắt nạt, làm sao bà lại không đau lòng. Tuy ba Hải luôn luôn nghiêm túc cũng mềm sắc mặt, dỗ dành Hải Bối Nhi, thân thể không còn thẳng vẫn che chắn trước mặt Hải Bối Nhi như cũ, giống như muốn chặn lại tất cả mọi gian nan hiểm trở.
Những chuyện này khiến Hải Bối Nhi cuối cùng cũng không thể kìm nén được, gào khóc dưới sự an ủi của ba mẹ, rốt cuộc cô cũng bộc phát toàn bộ cảm xúc tích góp trong lòng đã lâu.
Cuối cùng cô cũng đã trở lại.
Sau khi phát tiết cảm xúc xong cô vẫn phải giải quyết mọi chuyện, từ trước nay ba mẹ đều tôn trọng sự lựa chọn của Hải Bối Nhi, tất nhiên sẽ dò hỏi ý kiến của cô.
“Ba mẹ, con không muốn bọn họ sống tốt!” Hải Bối Nhi cắn răng, ly hôn làm sao đủ được, cô muốn bọn họ thân bại danh liệt, sống không bằng heo chó.
Ba mẹ Hải có chút đau lòng con gái của mình, bọn họ nhìn ra Hải Bối Nhi đã thay đổi, bọn họ còn cho rằng chuyện này ép cô phải trưởng thành, không nghĩ tới cô đã đã trải qua quá nhiều, không còn là Hải Bối Nhi đơn thuần vô tri nữa.
“Con muốn làm cái gì thì làm cái đó, tóm lại, ba mẹ ủng hộ con!” Ý trong lời nói của ba Hải quá rõ ràng, Hải Bối Nhi lại cảm thấy cái mũi đau xót muốn khóc.
Có ba mẹ che chở, cảm giác thật sự quá tốt.
Nếu như vậy, tạm thời cô còn không định ly hôn.
Có chuyện gì so với chuyện cho hy vọng lại tự tay đánh vỡ hy vọng
//