Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Editor: QR

Bộ lạc Hoàng Sư cách bộ lạc Di Nguyệt có lẽ phải đi mất một tháng, dẫn theo Hải Bối Nhi còn không biết phải đi bao lâu, hơn nữa mấy tên cầm thú nhà Hải Bối Nhi cũng theo tới, bọn họ đánh chết cũng không yên tâm Hải Bối Nhi và cái tên giống đực toàn thân viết ta muốn bắt cóc nàng rời đi cùng nhau.

Chính Hải Bối Nhi cũng rất muốn đi đến bộ lạc Hoàng Sư nhìn xem, nói cho cùng đó cũng là bộ lạc lớn nhất, đương nhiên còn có một nguyên nhân chính là nàng không quên nhiệm vụ mình phải làm là trở thành nữ vương thú nhân.

Trên đường không có khả năng là một đường mưa thuận gió hòa, các loại tranh phong ghen ghét, các loại tìm kiếm, muốn phúc lợi của mấy cầm thú căn bản khiến nàng chống đỡ không nổi có được hay không?

“Bối Nhi, đây là trái cây mới vừa hái xuống, vô cùng tươi ngon!” Kim Bằng ỷ vào việc mình biết bay, hái được những quả ngọt chỉ ở ngọn cây mới có thể kết quả, loại này trái cây rất được giống cái hoan nghênh, đương nhiên cái giá chính là một hôn sâu vô cùng hương diễm.


“Bối Nhi, đây là một con cá béo ú ta mới bắt trong hồ sâu bên cạnh, rất bổ thân thể.” Đại xà, à không, đã đổi tên thành Hải Giao, con cá hắn cầm trong tay cũng được coi như là mỹ thực số một số hai, cái giá chính là ngực bị đùa bỡn.

“Bối Nhi, đây là…”

Đang bàn về một người tham ăn bị đùa bỡn như thế nào…

Mấy tên cầm thú cố ý vô tình tách Sư Cuồng ra khỏi cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, không cho hắn tiếp xúc với Hải Bối Nhi, bên ngoài Sư Cuồng vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, luôn nở nụ cười phong lưu nhưng mà ánh lửa trong đáy mắt càng ngày càng bốc cao, cứ tiếp tục như vậy Hải Bối Nhi cũng không biết đôi mắt của Sư Cuồng có thể phun lửa hay không?

Đêm khuya.

Sư Cuồng lại một lần nữa bị mấy tên cầm thú bắt chạy đến gác đêm, ngồi ở ngoài sơn động, bóng dáng cô độc ngồi có vẻ vô cùng cao ngạo.

Hải Bối Nhi nhìn thấy cũng cảm thấy mấy người nhà mình quá phận rồi, tính nhẫn nại của Sư Cuồng cũng thật tốt nhưng mà nàng vẫn nên đi an ủi hắn một chút, bằng không thật sự bởi vì  chuyện này mà đánh nhau thật sự không tốt.


“Sư Cuồng.” Ngồi ở bên cạnh Sư Cuồng, cầm gậy gỗ khêu cho ngọn lửa lớn một chút.

“Bối Nhi!” Nhìn thấy Hải Bối Nhi chủ động đi tới, Sư Cuồng theo thói quen nở một nụ cười phong lưu, ba phần khiêu khích bảy phần soái khí: “Có phải nhớ ta hay không? Ta đã biết ta ưu tú như vậy, ngươi sẽ không chướng mắt ta!”

Đã biết tên Sư Cuồng này luôn tự luyến như vậy!

“Ta tới muốn nói, ngươi thật sự thích ta sao?” Hải Bối Nhi thẳng tắp nhìn Sư Cuồng, bây giờ Sư Cuồng đối với nàng quyến luyến không quên, không phải là vì lúc trước hắn chưa từng đụng tới giống cái giống như nàng hay sao? Nhưng mà bởi vì những gì đã trải qua, Hải Bối Nhi có thể tiếp thu giao hoan không tình yêu lại không thể tiếp thu cuộc sống mà không hề có tình cảm.

Sư Cuồng một câu cũng không nói nên lời, hắn mạc danh tự biết, nếu mình dựa theo ngày thường trả lời cái gì là thích cái gì là yêu, Hải Bối Nhi tuyệt đối sẽ lập tức xoay người đi, sẽ không lại để ý đến hắn, cho nên hắn không nói ra lời, mặc kệ thật lòng hay không thật lòng.


“Nếu ngươi có đáp án thì nói cho ta, nhớ kỹ, là đáp án thật sự!” Vừa nhìn đã biết sự rối rắm trong lòng Sư Cuồng, nàng hiểu rõ nên cười, cũng không để ở trong lòng, trở về trong huyệt động.

Trong huyệt động, Hổ Hùng và Lang Kỳ biến trở về hình thú, lộ ra cái bụng mềm mại nhất, hai thú ôm thân mình nho nhỏ của Hải Bối Nhi ở chính giữa, trong buổi tối lạnh lẽo làm ấm Hải Bối Nhi. Hai thú khác cũng không nhàn rỗi, gác hai bên cửa động, nếu có địch nhân tập kích, bọn họ lập tức sẽ xé rách hắn trước tiên.

Cuối cùng Sư Cuồng cũng biết nguyên nhân vì sao Hải Bối Nhi chậm chạp không chịu tiếp thu hắn, hắn không có sự  ăn ý và cảm tình giống như bọn họ.

Lần đầu tiên, Sư Cuồng lâm vào trầm tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận