Nàng không nghe lời khuyên của Thái hậu thành công gả cho Bùi Lãng làm phu nhân của hắn.
Trong đêm tân hôn Bùi Lãng lấy lí do Uống quá nhiều rượu liền ngủ mất không thèm viên phòng với nàng , tân nương thầm lặng cố nuốt nước mắt cho qua , càng về sau hắn càng tránh mặt nàng nhiều hơn , trước mặt người khác thì hắn với nàng như một đôi phu phê hòa hợp yêu thương nhau nhưng chỉ khi không có ai hắn liền lạnh nhạt xua đuổi nàng.
Không lâu sau có một vị cô nương nhận mình là biểu muội từ xa đến của phu quân nàng tên Tư Doanh , dung mạo động lòng người , thanh thoát , dáng vẻ thướt tha xinh đẹp như cành liễu.
Vừa thấy nàng ta phu quân nàng liền phấn khích chạy nhanh đến nắm tay nàng ta một cách thân thiết kéo vào nhà bỏ lại nàng đứng bơ vơ ngoài phủNàng hỏi Bùi Lãng hắn bực bội trả lời nàng :- " Doanh nhi muội ấy đã lâu không gặp ta nên ta nhất thời hơi kích động nàng đừng nghĩ nhiều "Nghe lời giải thích của hắn nàng có chút nghi hoặc nhưng một lòng tin tưởng hắn liền không nghi ngờ nữa , từ hôm đó Tư Doanh liền sống trong Bùi phủ Một hôm nô tì thân cận tên Thanh Tâm của nàng có ghé vào tai nàng nói nhỏ :- Quận chúa , nô tì có chuyện này ..
không biết có nên nói với người không ? "- " Thanh Tâm có chuyện gì vậy ? " - Nàng nghi hoặc hỏi- " Nô tì vừa đi qua Tây viện liền thấy ..
thấy ...!" - Nha đầu Thanh Tâm ngập ngừng nói - " Thanh Tâm có chuyện gì ? " - Nàng hỏi- " Nô tì không dám dấu quận chúa ..
nô tì thấy Bùi đại nhân cùng Tư cô nương lén lút đi vào Tây viện " Nàng chừng mắt không tin được nhìn nha đầu Thanh Tâm nói :- " Thanh Tâm không được nói bậy " Nha đầu Thanh Tâm quỳ xuống cúi đầu khẩn thiết nói :- " Quận chúa nô tì không nhìn nhầm , chính mắt Thanh Tâm nhìn thấy Tư cô nương cùng Bùi đại nhân lén lút đi vào Tây viện " - " Thanh Tâm ngươi lui xuống đi đích thân ta sẽ đến Tây viện xem xét còn chuyện hôm nay không được để lọt ra ngoài " - Nàng ra lệnh cho Thanh Tâm rồi một mình đi đến Tây viện Khi đến trước Tây viện tâm của nàng nặng trĩu , dường như chân không muốn đi vào trong , có cái gì đó mách bảo nàng đi vào sẽ chỉ khiến nàng đau lòng thêm nhưng nàng vẫn tiếp tục chọn tin tưởng hắn.
Nàng ước rằng suy nghĩ trong đầu nàng sẽ không thành sự thật nhưng càng hi vọng thì thất vọng càng nhiều Trong gian phòng nhỏ ở Tây viện truyền đến ánh sáng le lói của nến bên trong một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau.
Nam nhân liên tục lập đi lập lại một hành động kịch liệt thở dốc còn nữ nhân thì ra sức phát ra những âm thanh kiều mị như cổ vũ nam nhân , đó không ai khác chính là phu quân Bùi Lãng cùng biểu muội Tư Doanh của hắn , hai người lén lút tư thông với nhau sau lưng nàng nhưng khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người tâm của nàng càng đau hơn.
Nàng bật khóc không thành tiếng , nước mắt không kìm được lần lượt rơi xuống , cơn đau thắt ngực bất ngờ ập đến , nàng thở bắt đầu khó khăn.
Lâm Tuyết vội vàng cố gắng lê thân mình khỏi Tây viện , gần đó có một hoa viên nàng liền chậm rãi ngồi xuống một gốc cây cổ thụ lớn , trong lòng hối hận không kịp " Nàng hận ...!nàng hận vì sao lại tin tưởng hắn " " Tại sao lại gả cho một kẻ khốn kiếp như vậy " " Tại sao nàng lại trở nên hèn mọn yếu đuối như vậy chứ " " Nàng ..
không còn là chính mình nữa , không còn là Thụy Mẫn quận chúa diêu diêu tự tại năm xưa nữa " Hai mắt của nàng càng ngày càng muốn nhắm lại , cơn đau thắt không hề thuyên giảm chút nào như muốn lấy mạng nàng , trước khi mất đi ý thức nàng nhớ lại lời của Thái hậu nói với nàng lúc trước , nàng hối hận : - " Thái hậu ..
con chọn sai rồi ...!sai thật rồi " Lúc giọt lệ cuối cùng của nàng rơi xuống cũng là lúc tim nàng ngừng đập , dương khí đã hết --- Quận chúa Thụy Mẫn qua đời , Lâm Tuyết đã ra đi vĩnh viễn.