Xuyên Nhanh Sau Khi Khóa Hệ Thống Dựa Vào Tích Lũy Công Đức Để Sống Lại


Tác giả: Song Cô
Edit: Hỏa Trùng
Lan Chương không kịp chuẩn bị mất cảnh giác trước sức kéo của bà, ngã vào vòng tay của Thái hậu, đụng ngực của bà, nhất thời mắt nổi đom đóm, chỉ cảm thấy mùi son phấn sắp làm mình ngạt thở.
"Mẫu hậu," khi Lan Chương bị mùi sơn phấn làm cho sặc đến mức hốc mắt chảy nước, hoàng đế ngồi bên cạnh lên tiếng, giọng nói mang theo sự ôn hòa trẻ trung.
"Hôm nay là sinh thần của người, người đừng nghĩ đến những chuyện buồn bực này."
Thái hậu lúc này cũng nhận ra sự thất thố của mình.
Thái hậu cùng với mẫu thân của cô là Gấm Văn lúc trước có mối quan hệ rất tốt, nên bây giờ khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Gấm Văn của Lan Chương, cảm xúc của bà không tránh khỏi dao động."Ừm, khi về già không thể tránh khỏi một chút đa sầu đa cảm."
Đoạn Tùy Cư ra hiệu cho thái giám phía sau đưa khăn tay sạch sẽ, cầm lấy khăn mềm đặt trong tay Thái hậu, sốt sắng nói: "Mẫu hậu không già."
Thái hậu được nhi tử an ủi cảm thoải mái hơn một chút, Lý Thái phi ngồi bên cạnh thấy thế vội vàng nói tiếp:
"Đúng vậy, tỷ tỷ được giữ gìn cẩn thận, trông trẻ như một phụ nhân ba mươi tuổi, làm sao có thể coi là già?"
Lan Chương làm theo nhìn lại.
Lý Thái Phi sinh ra đã có tướng mạo rất trẻ trung, khuôn mặt xinh đẹp, lông mày ngưng bích, một đôi mắt cụp đuôi, mắt xếch quyến rũ, phong thái như một cây đào Lý Nhất đầy phong tình.
Lại chú ý đến đồ trang sức của bà ấy, trên đầu cài trâm phỉ thúy ngọc lục bảo mạ vàng, bên tai đeo một đôi hạt châu màu hồng phấn, khi chủ nhân nói chuyện, làm rung động phát ra một chuỗi gió mát giòn vàng.
Dù bà đã là thái phi, bà vẫn ăn mặc rất xinh đẹp, dung mạo động lòng người.

Lan Chương nhìn thấy mặt mày bà trong lúc mơ hồ dường như cùng Thụy thân vương có mấy phần giống nhau, lại nhìn vị trí bà đang ngồi, chỉ dưới vị trí của thái hậu có một bật, gần như cô có thể kết luận ngay người này chính là mẫu thân của Thụy thân vương.

Thái hậu nghe được lời của Lý Thái phi, cười nói với nàng vài câu rồi nhìn về phía đám người Túc Dương đã chờ sẵn trong đại sảnh
Thừa dịp thái hậu cùng với Túc Dương bá phủ nói chuyện, Lan Chương lợi dụng địa thế thuận lợi, nhanh chóng nhân cơ hội hơi xoay người sang một bên, dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi bên cạnh.

Đoạn Tùy Cư đang chống cằm nhìn Túc Dương bá, dường như chú ý tới một ánh mắt nóng rực, cũng đảo ánh mắt qua, đúng lúc đungh vào ánh mắt của Lan Chương.
Ánh mắt của hắn lạnh nhạt lại cực kì xa cách.
Lan Chương giật mình, lập tức thu hồi ánh mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Thái hậu.
Một lúc sau, cảm thấy ánh mắt của hoàng đế không còn rơi vào mình nữa, Lan Chương lại liếc nhìn, chớp lấy cơ hội, dưới âm thanh cổ vũ của hệ thống, đem ma trảo vươn đến hướng vạt áo của thiếu niên ——
"Này, không ngờ thiếu gia cũng ở đây."
Lan Chương không ngờ những người bên Túc Dương bá phủ sẽ nhắc tới cô, bàn tay vừa duỗi ra lập tức chuyển hướng đặt vào chân mình, nắm chặt thành nắm đấm, căng thẳng muốn chết.
Cô che giấu cảm xúc của mình lại và hướng ánh mắt về phía người dưới bậc thềm.
Nhà Túc Dương bá phủ, cái tên nghe quen quen nha.
Lan Chương lập tức nhớ ra đó là nhà chồng của cô cô mình.
Nghĩ đến sự lạnh nhạt của nhà chồng cô cô, Lan Chương lập tức không có sắc mặt tốt, bộ dáng mười phần lạnh nhạt, ánh mắt như bố thí liếc qua người dưới một cái.
Người vừa lên tiếng là một vị nữ tử, Lan Chương nhìn vị nữ tử xinh đẹp trong chiếc váy hoa thạch lựu, đoán rằng cô ta chắc là tiểu thư vợ cả của Túc Dương bá, em dâu của cô cô, Đỗ Vưu Vưu
"Lan Chương nhẹ giọng đáp: "ừm."
Sau đó, sau đó không nói gì nữa.

Đỗ Vưu Vưu có chút ngượng ngùng trước trước mặt mọi người, cắn nhẹ đôi môi hồng, kìm nén tức giận, cười nói:
"Mấy hôm nay, đại tẩu giận dỗi bỏ về nhà bố mẹ đẻ, anh cả ta cũng gấp lắm, phái người gửi mấy phong thư đến phủ quận công nhưng không thấy phủ quận công hồi âm lại."
Lan Chương đứng trên bậc thềm nhìn nàng một cách lạnh lùng.
Thọ yến của thái hậu các vương công quý tộc đều tụ tập lại, vậy mà nàng còn trực tiếp đem chuyện xấu trong nhà ra nói, còn cố tình làm cho cô cô của mình giống như một nữ nhân ghen tuông ngu dốt, tức giận nói người cô phụ sủng thiếp diệt thê.
Lan Chương khẽ mím môi, nói: "Quận phủ chỉ cách Túc Dương bá phủ mấy dãy phố, còn cần thư sao?"
Đỗ Vưu Vưu nghẹn họng.

Lan Chương nói tiếp: "Nếu lo lắng thì cứ đi bộ đến nhà tìm người, sao phải viết thư, làm bộ làm tịch".
" Ngươi!"
Đỗ Vưu Vưu không ngờ một đứa trẻ lại có thể xoay chuyển tình thế làm mình mất mặt, lập tức tức giận đến phát rung, há miệng vừa định quát lớn, người bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Đỗ Vưu Vưu chỉ có thể kìm nén tức giận, phẫn hận nhìn anh cả.
Đứng cạnh bà là con trưởng của Túc Dương, cô phụ* của Lan Chương, chồng của Lan Khuyết Đỗ Hành.
*[chồng của cô hoặc dì gọi là cô phụ]
"Tiểu công gia nói đúng."
Đỗ Hành không có vẻ gì là khó chịu trước lời nói của Lan Chương, hắn ta rất phong độ, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp, lại mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, càng làm cho hắn ta tuấn mỹ và cao ráo hơn.
Hắn cúi đầu, mang theo vẻ cưng chiều và dung túng cho tiểu bói "đây là việc mà cô phụ đã làm sai, nếu có thời gian rảnh rỗi, cô phụ nhất định sẽ đích thân tới nhà đón vợ ta trở về.

Tiểu Quân công có hài lòng không?"?
Lan Chương mím chặt môi, mày nhíu lại càng chặt.
Vốn dĩ cô cho rằng cô phụ chỉ là một công tử xuất thân từ gia đình quý tộc ham mê sắc đẹp, nhưng bây giờ lại có phong thái đàng hoàng, Lan Chương vô cùng kinh ngạc.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy người này rất khó đối phó.
Lan Chương híp mắt, "Tùy ngươi "
Đỗ Hành từ trong mũi cười ra một tiếng, chậm rãi lắc đầu, trước mặt mọi người giống như một vị trưởng bói hào phóng.
Hắn ta thực sự...!giỏi ngụy trang.
Giống như Sư phụ của cô trước kia.
Lan Chương nắm chặt tay.

Lúc này, cửa Từ Ninh cung vừa mở ra, thái giám báo tin liền cao giọng nói, "Thụy thân vương vào cung yết kiến ​​——"
Lý Thái Phi khi nghe nói đó là nhi tử của mình, vội vàng ngồi dậy, tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao ngươi đến muộn như vậy, ngươi đi đâu chơi rồi?"
Tuy là nói như vậy nhưng trên mặt Lý thái phi điều là cưng chiều.
Nhưng vừa mới thấy cách ăn mặt của Đoạn Thụy khi tiến đến, nụ cười của Lý Thái phi đông cứng lại.
Đoạn Thụy này!!
"Gì?"
Thái hậu ngẩng cao đầu kinh ngạc nhìn Đoạn Thụy đang chạy vào trong điện, khi thấy y phục lấm lem bùn đất, đôi giày Xích Kim vẫn còn bẩn, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Bà hỏi: "con đi vừa chơi à?"
Đoạn Thụy là hoàng tử út dưới gói Tiên Hoàng, từ nhỏ đã được sủng ái, Thái hậu luôn rộng lượng, chiều chuộng tiểu hoàng tử này, lại có danh tiếng nên rất ít khi trừng phạt hắn.
Điều này đã dưỡng ra Đoạn Thụy thành một tiểu bá vương.

Đoạn Thụy cầm quả bóng, lau mồ hôi, trả lời Thái hậu, vui vẻ nói: "Vâng Thái hậu nương nương! Nhị thần vừa mới luyện tập quả bóng này."
Phu tử căn bản không dám trừng phạt hắn ta, vì vậy hắn ta liền chạy đi chơi.
Vừa mới chơi bóng vui đùa đến thống khoái, suýt chút nữa quên mất bữa tiệc thọ yến của Thái hậu, cũng may là thụy thân vương có trí nhớ tốt nên nhanh chống nhớ lại, liên ôm quả bóng, điên cuồng lao thẳng về phía Từ Ninh Cung.
Trước mặt tất cả tân khách, Thái hậu nở nụ cười từ ái: "Nhìn dáng vẻ ngươi đầu đầy mồ hôi, chắc hẳn đã luyện tập một thời gian rồi, biết đâu sau này ngươi sẽ chiến thắng trong thi đấu".
Đoạn Thụy không khỏi tự đắc, vừa nghe Thái hậu khen ngợi, lập tức lấy làm đắc ý, hai mắt sáng lên nói: "Chính là! Nhị thần hiện tại cho người xem!"
Thái hậu chỉ nói một chút mà thôi,không nghĩ tới Đoạn Thụy thật đúng là rất đắc ý đạp thẳng vào quả bóng, bà vội vàng định ngăn cản, nhưng Đoạn Thụy đã đá rồi.
Quả bóng tròn bật lên nhịp nhàng trên đôi giày Ô Kim của tiểu hài tử, uyển chuyển và đều đặn, như thể có một sợi chỉ kéo nó giữa những lần nảy và khi rơi xuống, không có bất kỳ sự xáo trộn nào.
Vậy mà được Đoạn Thụy khống chế rất tốt.
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Đoạn Thụy hấp tấp đá bóng sợ đá phải khách nhân trong bữa tiệc thật là đáng sợ.
Đáng tiếc là thái hậu còn chưa thả lỏng xuống thì Đoạn Thụy mất thăng bằng, hét lên "A a" một tiếng.
Quả bóng bất ngờ mất khống chế lao thẳng lên phía trên như một mũi.
Cung nữ thái giám lập tức loạn cả một đoàn nhào lên phía trước vây quanh hoàng đế với thái hậu,Lan Chương đứng êm tại chỗ để mắt tới hành tung của Hoàng đế, nhất thời không biết tình huống bất ngờ, hệ thống hét lên bảo cô trốn đi khi nào, một cơn gió đã ập đến sau đầu.

Lan Chương không kịp đề phong bị quả bóng chuẩn xác nện trúng, lực không quá lớn nhưng đủ để hất một đứa trẻ bảy tuổi xuống đất.
Cô bị một cỗ lực đạo đánh tới, lảo đảo đi về phía trước hai bước, ngã xuống trước mặt, đầu đập vào thứ gì đó lạnh lẽo.
Từ Ninh Cung đột nhiên lâm vào yên lặng.
Lan Chương sững sờ nhìn lên, chỉ cảm thấy đầu đau kinh khủng.
Nguyên nhân chủ yếu không phải vì bị quả bóng nếm trúng mà là lúc cô ngã xuống, không hiểu sau cái trán đụng vào vật gì mà vừa cứng vừa lạnh,xém chút nữa làm cô bể đầu a.
Dùng tay nhỏ bé che chỗ bị đánh, Lan Chương mở to hai mắt đẫm lệ, con ngươi tập trung, có thể thấy rõ là cái gì vừa mới chọc vào đầu.
Đó là một khối ngọc.
Tính chất ngọc thượng hạng ngọc thạch oánh nhuận sáng long lanh, hoa văn được khắc lên nhìn như Bàn Long sống động như thật, với hàm răng và móng vuốt hở ra, và một đôi mắt rồng khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào cô một cách uy nghiêm.
Đây là một miếng ngọc tốt.
Nhưng tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mình?
Lan Chương hàm răng khẽ run lên, chỉ cảm thấy áo gấm trang trí hình rồng nằm trên mặt nàng chói mắt đến mức suýt chút nữa dập đầu tại chỗ.
Cô lấy hết dũng khí lớn nhất trong cuộc đời để ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiếc eo gầy, chiếc khóa hình đám mây và cổ họng hơi nhô ra.
Lan Chương nuốt một ngụm nước bọt, liền bắt gặp một đôi mắt, giống như ngọc thạch trầm lãnh.
"Tiểu hài tử."
Lúc Đoạn Tùy Cư nói, Lan Chương dường như có thể cảm thấy được rung động trong lồng ngực của hắn.

"Có thoải mái không?"
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Lan Chương gần như ngất đi.
Cô ngã vào đùi Hoàng đế!!!
【Đinh Đinh Đinh —— đã thành công chói định với mục tiêu công đức!】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận