Edit: Richal
Beta: Richal
- -------------------------------------------
"Có ý gì?"
Phó Bạc Thành bắt đầu nhìn chằm chằm em trai của mình.
Quý Ly đầy ý vị duỗi tay sờ sờ cánh môi của mình, lắc đầu.
"Anh muốn kết hôn hả?".Quý Ly nhàn nhạt hỏi.
"Nếu anh kết hôn thì chúng ta ở cùng nhau, không có gì khác biệt."
Khẩu khí Phó Bạc Thành cực kỳ lãnh đạm, Quý Ly trong lòng thầm nghĩ, xem ra là làm vẫn chưa đủ.
"Anh, em không có tiền."
Quý Ly nói xong, mí mắt Phó Bạc Thành đều không nháy mắt một chút.
"Anh sẽ kêu người chuyển tiền vào thẻ của em."
"Ừm."
Quý Ly nhìn cảnh trời xanh mây trắng ở bên ngoài, mở cửa sổ xe ra, gió lạnh phơ phất thổi vào mặt, cậu nhắm mắt lại cảm thụ, tự hỏi làm sao để có thể đem Phó Thành Bạc nhét vào túi áo mình.
Về đến nhà, Quý Ly nhìn Phó Bạc Thành cùng thư kí đi vào thư phòng, xoay người trở về phòng mình.
Bật đèn lên, cậu phát hiện một tấm ảnh ở trên bàn có một bức ảnh, đó là bức mà Phó Lăng Thành và Phó Bạc Thành chụp khi còn nhỏ.
Nhìn ảnh chụp, Phó Bạc Thành lúc trước cùng hiện tại không khác nhau là mấy, vẫn là bộ dạng mặt than.
Đến khi dùng bữa tối, Phó gia quản gia gõ cửa kêu Quý Ly ăn cơm.
Liên tục gõ vài lần mà vẫn không thấy Quý Ly đáp lại.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia làm sao vậy?"
Phó Bạc Thành vừa nghe, từ chỗ đang đứng đi lên phòng Quý Ly.
Trực tiếp mở cửa bước vào.
Chậm rãi đi vào, anh dần dần nghe thấy được tiếng nước vang lên trong nhà tắm.
Phó Bạc Thành gõ cửa phòng tắm."Lăng Thành?"
Không thấy Quý Ly đáp lại, anh tiếp tục gõ cửa.
"Lăng Thành? Em có ở bên trong không?" Phó Bạc Thành lớn tiếng hỏi, chờ đến một phút vẫn không tiếng đáp lại.
Phó Bạc Thành trên mặt rốt cuộc xuất hiện tia nghi hoặc, mày hơi nhíu lại, trực tiếp mở cửa phòng tắm.
Mà lúc này Quý Ly toàn thân vô sự đeo tai nghe, thân hình dính đầy bọt nước, đầu tóc ẩm ướt, có vài sợi tóc lười biếng rũ xuống dán trên gương mặt trắng nõn làm người khác cảm giác như đây không phải là cậu học sinh ngoan lúc trước.
Quý Ly giật mình hoảng sợ nhìn cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra!
Phó Bạc Thành thấy vậy, lạnh lùng chắn trước cửa tránh để người khác nhìn vào.
Quý Ly tháo tai nghe xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Bạc Thành.
"Anh...Em đang tắm..
cũng không mặc quần áo."
"Tắm xong ra ngoài ăn cơm."
Phó Bạc Thành nói xong, mặt không biểu tình đóng cửa lại, Quý Ly quay đầu, thông qua gương nhìn thân thể có chút gầy yếu, nhưng vẫn có da có thịt.
Bỏ bàn chải đánh răng xuống, hai tay chống lên bồn rửa mặt, trong lòng buồn bực thầm nghĩ.
Dáng người này cũng không hề tệ? Chẳng lẽ không đủ quyến rũ?
Một tuần sau, Quý Ly gần đây cơ bản là đi sớm về trễ, Phó Bạc Thành bởi vì chuyện ở công ty nên cơ bản không rảnh bận tâm đến Quý Ly.
Thẳng đến ngày chủ nhật, Quý Ly người đầy mùi rượu nửa đêm về đến nhà.
Phát hiện Phó Bạc Thành đang ngồi ở phòng khách trên sô pha, không gian yên tĩnh vang vọng tiếng lách tách từ notebook, hơn nữa đèn điện cũng không hề bật dù chỉ một cái.
Mắt Quý Ly sáng lên, bật đèn điện.
"Anh! Sao còn chưa ngủ? Em đi ngủ trước, anh cũng nên ngủ sớm đi."
Quý Ly không có giải thích bất cứ cái gì, chân lảo đảo bước từng bước lên cầu thang.
"Lăng Thành! Em có thấy chúng ta nên nói chuyện không?"Phó Bạc Thành gập máy tính xuống, không hề có cảm xúc nói.
"Anh, bây giờ em rất mệt, có gì để ngày mai lại nói."
"Không cần để đến mai.
Lăng Thành, kể từ ngày mai, nếu em lại tiếp tục trốn học đi bar thì tháng sau anh sẽ mang em ra nước ngoài."
Quý Ly thấy vậy liền nở nụ cười châm chọc.
"Bởi vì chị dâu sao? Em biết anh sẽ không quan tâm em.".