Edit: Richal
Beta: Richal
- -----------------------
Phó Bạc Thành nhìn Quý Ly ăn thực sung sướng, cũng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa ăn một lát.
"Mau khen em a, nếu không em sẽ tức giận đó."
"..."
Phó Bạc Thành đột nhiên cảm thấy em trai mình hình như không biết xấu hổ.
"Anh, anh đẹp trai đến mức em không thể khép chân." Quy Ly có thâm ý khác thuận miệng nói, Phó Bạc Thành cũng không quá để ý.
"Lăng Thành, trên miệng em có dính cơm."
"Ở đâu?" Quý Ly vuốt mặt, sau đó lấy xuống.
Quý Ly xấu xa cười một tiếng, đem cơm dính lên trên mặt Phó Bạc Thành.
"Anh, anh ăn cơm cũng không thành thật a."
Quý Ly một bên cười nói, Phó Bạc Thành không thể nề hà đem cơm lấy xuống.
"Ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó về phòng."
"Anh, hôm nay em rất vui!"
"Vì cái gì?"
"Không nói cho anh biết!" Quý Ly cố ý che dấu, trong lòng Phó Bạc Thành lúc này dị thường tò mò!
Quý Ly thu thập bát đĩa lộn xộn, vẻ mặt sung sướng.
Còn Phó Bạc Thành vẻ mặt trầm trọng, Quý Ly càng vui vẻ, mà anh ngày càng không thích hợp.
"Anh!"
Quý Ly còn chưa chờ Phó Bạc Thành ngẩng đầu đã nâng cằm Phó Bạc Thành lên, hôn nhẹ lên trán anh.
"Ngủ ngon."
Phó Bạc Thành trong lòng bừng tỉnh hơn nữa mang theo một tia kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Quý Ly hôn mình.
Em ấy vì nam nhân trong quán bar kia mà bị ảnh hưởng sao?
Một tuần sau, trong quán bar xa hoa đầy trụy lạc, Quý Ly thừa dịp trời tối, Phó Bạc Thành thả lỏng cảnh giác mà trốn ra khỏi nhà, đến nơi này đóng quân.
Ngồi ở trên ghế đẩu cạnh quầy bar, bartender bắt đầu khoe ra kỹ năng pha chế của mình, một ly rượu Cocktail kinh điển được đặt ở trước mặt Quý Ly.
"Lại tới tìm anh ta? Đáng tiếc, tới chậm rồi, tên kia đã nhận một cái đơn lớn rồi nhóc con!"
Liên tiếp tới tìm nam nhân đó mà Quý Ly đã hoàn toàn bị các bartender nhớ kĩ.
Bị trêu chọc một câu, Quý Ly chỉ cười cười không nói lời nào.
Năm phút sau, một nam nhân yêu nghiệt ngồi xuống bên cạnh Quý Ly.
Bartender nhìn lên, lập tức câm miệng rời đi.
"Nửa đêm chạy tới, nếu cậu mà là em trai tôi thì chắc chắn sẽ bị tôi đánh cho gãy chân!"
Quý Ly nâng rượu nhấp môi, nhướng mày ngửa đầu cười.
"Ngượng ngùng, tôi trời sinh đã là người xấu rồi, cực kì hư hỏng."
Bartender yên lặng đưa cho Quý Ly một ly rượu nồng độ mạnh.
Quý Ly nhìn lên, nhấp một ngụm, mười phần cay hết cả mười!
"Hương vị thế nào?"
Nam nhân tà mị ngồi bên cạnh khẽ mở đôi môi đỏ, cảm giác như người này đẹp đến mức vượt tầm kiểm soát.
"Lâm Tiện, cậu muốn phá hỏng kế hoạch của chúng ta à? Cậu bây giờ là hoa đã có chủ!"
"Hoa? Tôi thừa nhận tôi đã có chủ, được chưa.
Có muốn tôi giới thiệu ai cho cậu không?"
Ngồi cạnh Quý Ly là bông hoa nổi tiếng của quán bar, Lâm Tiện.
"Phú thương biến thái tai to mặt lớn? Hay là một tên già hói đầu nhưng vẫn cường tráng mạnh mẽ?"
"Được rồi, cậu muốn gì cũng được, tôi nghe lời cậu.
Uống xong ly này thì đi theo tôi!"
Mắt Lâm Tiện sáng lên, nói một câu bá đạo làm Quý Ly sửng sốt, cười cười, không nói hai lời trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Lâm Tiện thỏa mãn hơi hơi mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn mạnh mẽ siết chặt lấy eo Quý Ly.
Môi mỏng khẽ mở như dụ hoặc ở trước Quý Ly mặt nhẹ giọng nói.
"Hình như anh cậu đã sắp xếp khá nhiều người đi theo, giờ thì dựa vào người tôi, theo tôi về phòng."
Lâm Tiện nhẹ giọng nhắc nhở, Quý Ly lập tức đổi thành bộ dáng sủng nịch thâm tình mỉm cười với Lâm Tiện, đem đầu dựa lên vai Lâm Tiện.
Hai người qua cánh cửa bên phải quán bar, bước vào dãy hành lang tăm tối tưởng chừng như không có điểm dừng..