Giang Yển lặng lẽ cõng Đường Ngọc Phỉ rời khỏi đội ngũ, lưng của thiếu niên cũng không rộng lớn, nhưng lại cho người ta một cảm giác an toàn.
Hai bàn tay của Giang Yển rất thành thật, chỉ khẽ nâng lên đùi của cô.
Hắn bước từng bước vững vàng, dường như là đang sợ sẽ đánh thức người ở trên lưng, nhưng tốc độ lại không hề chậm rãi.
Đường Ngọc Phỉ áp hai má nóng rực lên cổ của Giang Yển, chóp mũi có thể ngửi được cả hương vị sữa tắm, thoải mái đến nỗi khến cho cô không nhịn được mà cọ cọ.
Cho dù đang bệnh, cô vẫn nhịn không được mà đùa bỡn hắn một phen, phản ứng ngây ngô khiến cô cảm thấy tội lỗi, nhưng lại vô cùng thích thú.
Cô được tính là chưa già mà đã không đứng đắn chưa? Đường Ngọc Phỉ mơ hồ suy nghĩ.
Cô rất rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Giang Yển đang cứng đờ, sửng sốt trong chốc lát mới tiếp tục đi tiếp.
Đối với những đòn tấn công bất ngờ hết lần này tới lần khác của Đường Ngọc Phỉ, Giang Yển hận đến ngứa răng.
- Đường Ngọc Phỉ, nếu cô lộn xộn một lần nữa, tôi liền sẽ ném cô xuống.
- Dừng ngay.
Đường Ngọc Phỉ rất biết nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống biểu thị sự chân thực.
Cơn nóng của cô vô cùng lớn, nhưng cơ thể lại cảm thấy rất lạnh, vì thế mới cọ lên người Giang Yển để sưởi ấm.
Vừa nhắm mắt lại cảm nhận được sự rung chuyển, bên tai là âm thanh của xe lẫn tiếng người, không biết mọi người chung quanh đang dùng ánh mắt gì để nhìn bọn họ, nhưng Đường Ngọc Phỉ hoàn toàn không muốn để ý.
Cô thực sự rất mệt, nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Giang Yển cõng Đường Ngọc Phỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra một phòng khám tư trong phòng khám không có ai cả, bác sĩ ngồi sau quầy cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Hắn rất mẫn cảm với mùi thuốc, cực kì ghét bỏ những nơi như thế này, mặt mày tái xanh đứng ở cửa một lúc lâu.
Cho đến khi bác sĩ phát hiện ra bọn họ, Giang Yển lúc này mới hít sâu một hơi, cõng Đường Ngọc Phỉ đi vào.
Nếu không đưa cô đi khám, hắn thực sự sợ rằng cô sẽ bị cái nóng thiêu đốt tới choáng váng.
Xem như là hắn nợ cô.
Đặt cô ngồi xuống một cách cẩn thận, Giang Yển vặn đầu cô lại, phòng để cô không đập vào tường.
Cô gái trước mặt hơi thở gấp gáp, trên gương mặt trắng nõn có hai mảng ửng đỏ, ngay cả đôi môi cũng lộ ra màu sắc diễm lệ, thập phần xinh đẹp.
Đôi mắt luôn sáng long lanh ấy đang nắm chặt, hàng lông mi dài cụp xuống như hai chiếc cọ nhỏ.
Cô có vẻ như đang ngủ say, lại còn khẽ nhíu mày.
Đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của cô, Giang Yển không khỏi dịch chuyển tầm mắt sang nơi lúm đồng tiền bên má trái.
Cô chỉ có một má lúm đồng tiền nhưng thoạt nhìn lại rất dễ thương.
- Bạn gái bị ốm sao?
Bác sĩ đã cầm nhiệt kế tới đây, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Giang Yển mà không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Người trẻ tuổi, vẫn luôn ngây ngô rung động như vậy, và ông cũng không phải là người bảo thủ.
Giang Yển đỏ mặt, lập tức quay đầu đi chỗ khác, giọng điệu cứng ngắc.
- Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.
Không chỉ không phải là bạn gái, mà còn là người không lâu trước đây hắn hận đến ngứa răng.
Bác sĩ cũng mỉm cười, không còn xoáy sâu vào chủ đề này, đo nhiệt độ cơ thể của Đường Ngọc Phỉ, con số biểu thị trên màn hình điện tử là 38.7 độ, cũng xem như là sốt cao, cho nên ông lập tức tiêm thuốc cho Đường Ngọc Phỉ.
Giang Yển ngồi bên cạnh cô, lúc đầu còn sợ cử động của cô sẽ khiến kim tiêm thoát ra, đành phải nhẹ nhàng giữ chặt.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại ngủ rất yên tĩnh, chưa hề nhúc nhích, không giống thường ngày một chút nào.
Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, tình cờ rọi sáng vào chân của hai người, hai hình bóng lớn nhỏ đặt cạnh bên nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu nhiều sắc thái.
Giang Yển nhìn theo, khóe môi bất giác câu lên, từ đáy lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ thầm kín.
Hắn ma xui quỷ khiến bất chợt nâng đầu của Đường Ngọc Phỉ để cô dựa vào vai của mình, chỉ muốn giúp cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Trong phòng khám yên tĩnh, thiếu niên thiếu nữ dựa sát vào nhau, cảnh tượng vô cùng yên tĩnh, thanh bình, và đẹp đẽ.
Đến khi Đường Ngọc Phỉ tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân vẫn còn ở trên lưng Giang Yển.
Cô nhịn không được hỏi.
- Giang Yển, hiện tại là giờ nào rồi?
Giọng nói có chút khàn khàn.
- Buổi chiều.
Giang Yển trả lời rất ngắn gọn, hắn không tính đi tham gia hoạt động lớp nữa, lựa chọn dưa Đường Ngọc Phỉ trở về nghỉ ngơi.
Về phần giáo viên, hắn tin rằng đám người Dư Tư Giai sẽ xử lý tốt.
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy lòng bàn tay phải của mình có chút khác thường, không khỏi nâng lên, nhìn thấy vết thương của mình đã được băng bó, quấn một vòng băng gạc trắng rồi thắt nơ xinh đẹp, kỹ thuật còn tốt hơn cô gấp nhiều lần.
- Giang Yển, cảm ơn anh.
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ rung động, nhịn không được cong khóe miệng mà chân thành nói.
Không biết Đường Ngọc Phỉ đang nói về chuyện nào, miệng vết thương trên tay cô là do bác sĩ phát hiện ra, sau khi ngâm nước thì bị viêm loét mưng mủ, miệng vết thương mặc dù không lớn nhưng lại nhìn rất ghê người.
Nhất định là rất đau, hắn nghĩ, nhưng Đường Ngọc Phỉ một câu đều không nói với hắn.
Khi miệng vết thương bị vạch trần, đáy lòng Giang Yển rất hụt hẫng, chỉ có Đường Ngọc Phỉ mới có thể vô tâm ngủ thiếp đi.
- Ngủ thêm một lát, rồi sẽ về nhà.
Giọng điệu của Giang Yển bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang xoa dịu, cẩn thận nâng cô dậy.
Mặc cho cố gắng làm bản thân trấn tĩnh, lỗ tai hắn vẫn từ từ đỏ lên, vừa vặn lại bị Đường Ngọc Phỉ bắt gặp.
Áp xuống ý cười trong lòng, Đường Ngọc Phỉ không khỏi hỏi một câu.
- Giang Yển, tôi có nặng không?
Cô không biết Giang Yển đã cõng cô đi bao lâu, sức lực con người vẫn là có hạn, Giang Yển có phải đã quá mệt rồi không?
- Tôi không có khó chịu như vậy, đặt tôi xuống dưới, tôi có thể tự mình đi được.
Cảm giác đã ngủ đủ, tinh thần cô phấn chấn lên rất nhiều.
Vốn dĩ nghĩ rằng Giang Yển sẽ lợi dụng cơ hội này mà nói móc cô một phen, nhưng không ngờ hắn lại dừng một chút, nhẹ nhàng nói hai chữ.
- Không nặng.
Đường Ngọc Phỉ rất nhẹ, lúc hắn cõng cô lên không hề cảm thấy nặng.
Cho dù đi lâu như vậy, hắn dường như vẫn không cảm thấy mệt, mà ngược lại rất thích cảm giác cô lẳng lặng ghé vào lưng mình ngủ như vậy.
Thậm chí, hắn còn có ý nghĩa hoang đường rằng, nếu con đường này có thể dài thêm một chút thì thật tốt, hắn không ngại đi tiếp lâu hơn chút nữa.
Xem ra không chỉ có Đường Ngọc Phỉ bị sốt, hắn ngoài nghi rằng não của bản thân cũng bị cháy tới hỏng rồi.
Sau khi sửng sốt, nụ cười trên khóe môi của Đường Ngọc Phỉ càng mở rộng, cánh tay không khỏi ôm chặt lấy cổ của Giang Yển.
Cô nhìn thấy có một chút mồ hôi chảy ra từ cổ hắn, vì thế liền giơ tay lấy băng vải lau đi, động tác tự nhiên vô cùng.
- Đường Ngọc Phỉ, đừng làm ướt băng, nếu không sẽ phải buộc lại một lần nữa.
Giang Yển cảm thấy trái tim càng đập nhanh hơn, đè nặng giọng nói.
Trong lòng không khỏi hơi khó chịu, sao có có thể làm ra những động tác tự nhiên như vậy được? Cô thật sự không biết cách dè dặt sao?
Giọng nói của thiếu niên trở nên mát lạnh, mang theo vài phần xấu hổ cùng buồn bực, Đường Ngọc Phỉ tất nhiên không thể bỏ qua lỗ tay dang đỏ bừng của Giang Yển.
Hai người trở về căn hộ trong sự ồn ào như vậy, Giang Yển đặt cô ở trên ghế sofa, hỏi.
- Cô đói không?
Đã là buổi chiều rồi, trước đó thấy cô ngủ, hắn không nhẫn tâm đánh thức cô.
Đường Ngọc Phỉ vốn định nói mình đói bụng, nhưng lại chợt nghĩ đến tài nấu nướng của Giang Yển, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần cổ quái, do dự không biết nên nói như thế nào.
Giang Yển lúc đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng khi vừa phản ứng thì sắc mặt liền đen lại.
Không chút nghĩ ngợi, hắn không khống chế được mà giơ tay gõ lên đầu Đường Ngọc Phỉ một phen.
- Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Giọng điệu rất hung dữ.
Hắn đương nhiên không có tính tự tay xuống bếp, hắn vẫn biết rất rõ tài nấu nướng của mình, chỉ là không ngờ rằng cô lại thể hiện nó không chút nao núng như vậy.
Đường Ngọc Phỉ rất nhanh liền hiểu ra mình đã suy nghĩ nhiều, Giang Yển ra ngoài mua thức ăn nhanh, vừa bước vào cửa, hương vị đã nhè nhẹ tỏa ra xuyên thấu qua cả chiếc hộp cách nhiệt.
Mùi hương này khiến bụng của Đường Ngọc Phỉ không nể tình kêu lên một tiếng.
Giang Yển ngó nàng, trong mắt không khỏi lộ ra một tia buồn cười.
Một so một, xem như huề nhau.
Đường Ngọc Phỉ: "......"
Cô sao lại không biết, Giang Yển nhỏ mọn như vậy? Hết sức quan tâm đến tình hình hiện tại của Đường Ngọc Phỉ, Giang Yển mua cho cô một phần cháo thịt nạc, rải thêm hành lá thái nhỏ, ngon miệng tới mức khiến người ta phải di chuyển ngón trỏ.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn Giang Yển, giọng nói vô tội.
- Giang Yển, tay của tôi bị thương, anh có thể đút cho tôi không?
Băng gạc đã quấn lấy, thực sự bây giờ cử động cô cũng không làm được.
Giang Yển trừng mắt nhìn cô, trên mặt viết hai chữ từ chối.'
- Đường Ngọc Phỉ, đừng cho rằng là đã được một tấc sẽ được tiến thêm một thước.
Đường Ngọc Phỉ cố tình giơ tay phải lên trước mặt hắn, khó khăn uốn lượn, sau đó khe khẽ thở dài, vẻ mặt như ai oán.
- Anh xem, tôi không thể ăn mà.
- Dùng tay trái.
Giang Yển không chút khách khí nói.
- Tôi không ăn được.
Đường Ngọc Phỉ giận dỗi ngồi lên ghế sofa, hừ một tiếng không nhìn Giang Yển nữa.
Giang Yển cảm thấy gân xanh trên trán lại nổi lên, Đường Ngọc Phỉ đúng là một con rắn giảo hoạt, hắn chẳng những không thể dùng mấy cây tre đánh đuổi cô đi, mà ngược lại còn để cô quấn lên.
Dính người lại khó chơi thì không nói, nhưng người này còn mười phần không biết xấu hổ!
Cơn sốt của cô đã giảm đi rất nhiều, sau khi mảng ửng đỏ trên mặt mờ đi, thì lại có thêm vài phần tái nhợt.
Hai người giằng co một hồi lâu, Giang Yển cuối cùng cũng chịu trận, xoa xoa mi tâm, giơ tay bưng cháo lên.
Là hắn nợ cô, là hắn nợ cô.
Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau, hắn tự xây dựng tâm lý cho mình.
Xúc một thìa đưa tới miệng cô, giọng điệu của Giang Yển cứng ngắc.
- Ăn.
Đường Ngọc Phỉ lúc này mới quay mặt sang, Giang Yển nhìn thấy ánh mắt cô tràn ngập sự ý cười, sung sướng cùng đắc ý, hiện ra dáng vẻ của người toàn phần chiến thắng, không có một chút giận dỗi?
Giang Yển cảm giác bản thân đã bị lừa, sắc mặt kéo rút, không chút nghĩ ngợi muốn thu tay lại, nhưng Đường Ngọc Phỉ đã cắn lấy cái thìa rồi.
Nắm lấy tay hắn, cô cắn một miếng, nhưng gương mặt ngay lập tức nhăn nhó.
Sau khi khó khăn nuốt xuống, Đường Ngọc Phỉ liền thè lưỡi tản nhiệt, mơ hồ kêu lên.
- Nóng quá nóng quá...!
Trông cô ngu ngốc giống như một con chó Nhật.
Giang Yển quét sạch cảm xúc bực bội trong lòng, không chút khách khí mà cong khóe môi, nhướng mày nhìn cô.
Báo ứng hóa ra tới nhanh như vậy.
Đường Ngọc Phỉ ngoái đầu căm tức nhìn hắn.
- Giang Yển, anh không biết thổi sao?
Cô cảm thấy đầu lưỡi của mình đã bị tê rần, hơn nữa còn rất đau!
- Không biết.
Giang Yển thu lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục xúc một thìa đưa tới, khiêu khích nhìn cô.
Nhìn thấy gương mặt vừa xinh đẹp lại thiếu đánh kia của hắn, Đường Ngọc Phỉ đè nén ý muốn hung hăng chà đạp trong lòng, rồi cắn chặt lên ngón tay của Giang Yển.
Giang Yển hoảng sợ, tay run tới nỗi suýt làm rơi cái thìa, trong lúc nhất thời vừa xấu hổ vừa giận.
- Đường Ngọc Phỉ, cô thuộc họ chó hay sao?!.