Trên hành lang yên tĩnh mà trống trải, Thẩm Thủ Ý đã sớm quen thuộc lối đi này hơn ai hết nên cứ bình thản mà đi tới phòng ăn, bất ngờ bên tai vang lên tiếng gọi ngọt ngào pha chút ngạc nhiên: “Thẩm tiên sinh!”
Thẩm Thủ Ý thoáng giật mình, sau đó liền đoán ra chủ nhân của giọng nói kia là ai.
“Đường tiểu thư?”
Không nghĩ tới có thể gặp được Thẩm Thủ Ý, Đường Ngọc Phỉ vui vẻ chạy tới rồi dừng lại cách anh một mét, nói : “Thẩm tiên sinh, anh trở về cùng ông nội dùng bữa sao?”
“Ừ, Đường tiểu thư sao lại ở đây ?” Thẩm Thủ Ý trả lời cô.
“Là ông nội gọi tôi đến cùng ăn cơm, phải chăng đã làm phiền Thẩm tiên sinh?” May mắn ông Thẩm cố ý tác hợp cho cô với Thẩm Thủ Ý, cũng gọi riêng cho cô hỏi dò một phen, nên càng không thể nói là chủ ý của Thẩm Tắc Hành.
Nghe giọng điệu của Đường Ngọc Phỉ có chút thấp thỏm bất an, Thẩm Thủ Ý nghĩ đến một tháng qua luôn từ chối cơm hộp cô làm, có chút xấu hổ, chỉ sợ đối phương đã cảm thấy mình là người lạnh lùng và khó gần.
Có thể cô muốn xin lỗi những chuyện ngày trước, nhưng ngược lại khiến anh cảm thấy bản thân mình có hơi vô tình.
Anh chỉ có thể có chút cứng đờ mà gật đầu: “Thì ra là ý của ông nội.
” Chợt nhận ra hai người trò chuyện cô một câu ông nội, anh một câu ông nội, giống như chính anh đang chiếm tiện nghi của cô nương nhà người ta, Thẩm Thủ Ý mím môi .
Đường Ngọc Phỉ cố ý muốn kéo gần quan hệ với anh hơn, đảo tròng mắt một vòng rồi nói: “Thẩm tiên sinh, tôi không biết phòng ăn ở đâu, anh có thể dẫn tôi đi được không?”
Thẩm Thủ Ý không đáp lời, chỉ gật đầu rồi cất bước, Đường Ngọc Phỉ như cái đuôi nhỏ mà bám theo sau anh.
Cô gái nhỏ thực sự ngoan ngoãn, chỉ an tĩnh đi theo sau không nói lời nào, cả hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Nhưng Thẩm Thủ Ý có chút căng thẳng, sợ rằng cô lại đột nhiên hỏi chuyện cơm hộp, bước chân có chút rối loạn.
Chờ hai người đi đến phòng ăn thì vừa hay cũng đã đến giờ dùng bữa, Thẩm Thủ Ý mới nhận ra trên trán anh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, lâu rồi anh không thất lễ như vậy.
Đường Ngọc Phỉ không chú ý tới vẻ mặt bối rối của Thẩm Thủ Ý, cô sớm đã bị bốn người ngồi trong phòng thu hút.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Thẩm và Thẩm Tắc Hành trước đó cô đã gặp qua, còn có một người đàn ông trung niên với đôi mắt uy nghiêm cùng một nữ nhân có đôi mắt hồ ly, dung nhan được bảo dưỡng kĩ càng, vậy đây chính là cha của Thẩm Thủ Ý – Thẩm Duy cùng mẹ kế anh Trác Hân.
Thẩm Duy nhan sắc cũng không xuất chúng, năng lực cũng chỉ bình bình, chẳng qua lâu nay luôn giữ chức vị cao, gương mặt lộ ra mấy phần nghiêm khắc.
Đường Ngọc Phỉ không quan tâm, thầm đánh giá Trác Hân bên cạnh.
Có lẽ do trang điểm quá lố, chứ thoạt nhìn bà ta còn trẻ hơn Thẩm Duy rất nhiều, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy nếp nhăn ở nơi khóe mắt.
Mái tóc suôn mượt, trên người khoác một bộ váy hàng hiệu, một tay đặt lên chiếc ví bạch kim lại càng thêm vẻ xa xỉ.
Chỉ tiếc ánh mắt bà ta luôn mang theo xoi mói, so với Thẩm phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các thì đúng là một trời một vực.
Quả nhiên, khi vừa nhìn thấy Thẩm Thủ Ý liền bắt đầu gây khó dễ, giọng điệu bất mãn nói: “Thủ Ý, sao tới muộn như vậy, cả nhà đều đang đợi con”
Thẩm Tắc Hành cố ý dùng giọng điệu ôn hòa nói thay Thẩm Thủ Ý: “Mẹ, đôi mắt anh ấy không tiện, tới chậm một chút về tình cảm cũng có thể tha thứ mà.”
“Để các trưởng bối phải chờ lâu như vậy, còn coi ai ra gì nữa.” Trác Hân đương nhiên là không dễ dàng buông tha.
Một vai phản diện nhưng lại thích ca bài ca yêu thương, Đường Ngọc Phỉ đã chán xem đôi mẹ con này diễn kịch, lập tức vòng từ phía sau Thẩm Thủ Ý để tiến lên trước, đối diện với ông Thẩm cười ngọt ngào, nói: “Con xin lỗi ông nội, là do con làm chậm trễ thời gian của Thẩm tiên sinh.”
Ông Thẩm từ đầu đã nhíu mày muốn khiển trách Trác Hân, vừa nhìn thấy cô lập tức cười tươi đứng dậy: “Như thế sao lại không gọi sớm cho ông một tiếng? Ông cho người đi đón con.”
“Con sợ làm phiền đến ông nội đến, lại không ngờ gia viên Thẩm gia lại lớn như vậy, cũng may có Thẩm tiên sinh đưa con tới đây.” Nói xong, Đường Ngọc Phỉ trộm liếc nhìn Thẩm Thủ Ý một cái, trong mắt là tràn ngập cảm kích cùng ý cười.
“Được rồi, mau ngồi xuống đi.” ông Thẩm đem mọi biểu cảm của cô thu hết đáy mắt, vui mừng ra mặt, vì thế chạy nhanh kéo cô cùng ngồi xuống, đồng thời không quên để Thẩm Thủ Ý ngồi cạnh cô.
Bị đoạt mất đất diễn, sắc mặt Trác Hân không tốt chút nào, đánh giá Đường Ngọc Phỉ, hỏi: “Ba, hôm nay Thẩm gia chúng ta mở gia yến*, sao lại mời người ngoài tới?”
*gia yến : bữa tiệc gia đình
“Ai nói Ngọc Nhi là người ngoài? Quan hệ của tôi cùng lão Đường còn cần cô tới chất vấn?” ông Thẩm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đã sớm bất mãn Trác Hân, căn bản không ở trước mặt Đường Ngọc Phỉ mà cho bà ta mặt mũi.
Thẩm Duy thấy vậy cũng cảnh cáo mà liếc bà một cái, ý bảo không cần nói nữa.
Trác Hân oán hận mà cắn răng, trong lòng thầm mắng một câu lão già chết tiệt.
Thẩm Tắc Hành vốn quen hòa hoãn, thấy tình thế không ổn lập tức hoà giải: “Mẹ, là con cố ý mời Ngọc Phỉ tới cùng nhau ăn một bữa cơm, huống hồ Ngọc Phỉ cũng không tính là người ngoài.”
Lời này nói có chút mập mờ, ngay cả Thẩm Duy cũng nhìn Đường Ngọc Phỉ nhiều hơn một chút.
“Đúng vậy, tương lai tôi sẽ là chị dâu cậu, đương nhiên không tính là người ngoài.” Đường Ngọc Phỉ tỏ vẻ chính mình căn bản không biết hai chữ “Rụt rè” viết như thế nào, đối với Thẩm Tắc Hành lộ răng khểnh có phần đáng yêu: “Nhưng mà ông nội đã sớm liên hệ tới tôi, còn phiền nhị thiếu gia thông báo riêng cho tôi một tiếng.”
Đường Ngọc Phỉ cố tình tăng thêm chữ “Riêng”, Thẩm Tắc Hành biểu tình có chút ngượng ngùng, đành cười trừ.
Cái thìa trên tay Thẩm Thủ Ý run rẩy làm đổ một ít trên bàn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.
Nếu lúc này mà cự tuyệt cô, sợ rằng bữa cơm này cô nuốt không trôi nữa.
“Thẩm tiên sinh, anh làm đổ canh kìa.” Đường Ngọc Phỉ nhích lại gần nhỏ giọng nhắc nhở một câu, ôn nhu săn sóc mà lau canh trên bàn cho anh.
Không chỉ có như thế, cô mặc kệ ánh mắt của mọi người mà gắp đồ ăn cho anh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh thích ăn cá quế hấp chanh sao? Hương vị thực không tồi.
Trợ lý nói anh không thích ăn cay, tôi lấy món ngỗng trà hun khói cho anh, còn có cua hoàng đế anh không thể ăn……”
Tuy là Thẩm Thủ Ý lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng cũng xấu hổ mà mặt có chút nóng lên, anh đành phải bất đắc dĩ mà thấp giọng nói một câu: “Đường tiểu thư, đã đủ rồi.” Anh là đàn ông, dù cho đôi mắt có không tiện, để cho một cô gái nhỏ cẩn thận chiếu cố như vậy thật sự có chút mất mặt.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Thẩm nhìn thấy vậy càng vui vẻ, trong miệng còn không quên dặn dò: “Ngọc Nhi ăn nhiều chút, đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho nó, Thủ Ý đồ ăn trong chén con đều phải ăn hết cho ông.”
Thẩm Tắc Hành nhìn hai người kẻ tung người hứng, sắc mặt âm trầm, từ ngày mừng thọ của ông nội trở đi Đường Ngọc Phỉ trở nên rất kỳ lạ.
Rõ ràng trước đây vô cùng chán ghét Thẩm Thủ Ý, hiện giờ lại biểu hiện như hai người khác nhau, chẳng lẽ ông nội lại hứa hẹn với cô ta điều tốt gì sao?
Trác Hân lại càng chán ghét Đường Ngọc Phỉ liếc mắt một cái, đối với việc cô ân cần chăm sóc Thẩm Thủ Ý chỉ khịt mũi coi thường, thật sự không hiểu nổi chỉ là một cái người mù thì có gì mà phải nịnh hót.
Nhưng mà bà ta cũng không quên mục đích đến đây của mình, vờ như lơ đãng nói: “Ba, trước đây người bảo Tắc Hành phải rèn luyện thật tốt, con thấy đem mấy khu đất Thẩm thị vừa tiếp quản giao cho nó cũng rất tốt.
Tắc Hành đứa nhỏ này năng lực cũng không tồi, nhất định có thể khiến người vừa lòng.”
“Mấy khu đất kia đối với Thẩm thị rất quan trọng, không thể giao cho Tắc Hành.” Thẩm Thủ Ý buông đũa, giọng điệu anh lạnh nhạt không đoán ra có thái độ gì.
Mấy khu đất này tương lai giá trị không thể đo lường, mấy tên cáo già kia cũng muốn âm thầm đoạt lấy, cuối cùng anh phải bỏ một số tiền không nhỏ để đoạt lại, không thể hào phóng chắp tay nhường người.
“Cùng lắm chỉ là mấy khối đất còn chưa khai phá mà thôi, có thể đáng bao nhiêu? Cậu là anh cả, sao lại keo kiệt đến mức muốn cùng em trai mình tranh giành?” Trác Hân vừa nghiêm khắc khiển trách anh, vừa nháy mắt với Thẩm Tắc Hành.
Thẩm Thủ Ý trầm mặc không nói, trên mặt biểu tình lại mười phần kiên quyết, không có ý muốn buông tay.
Vì thế Thẩm Tắc Hành vờ ra vẻ không để ý mà xua tay nói: “Mẹ, muốn học tập rèn luyện đâu thể như vậy được, anh ở Thẩm thị nhiều năm như vậy, nhất định là hiểu biết nhiều hơn con, anh ấy tự có đạo lí riêng của mình.
Theo con, trước con cứ làm nhân viên mới của Thẩm thị, từ từ làm việc học hỏi rồi tiến cử lên dần.” Anh ta nói vô cùng hàm súc*, trên thực tế là ám chỉ ông Thẩm bất công, nhiều năm như vậy không để hắn tiếp xúc với nội vụ Thẩm thị, ngược lại đem hết thảy những vị trí quan trọng nhất cho Thẩm Thủ Ý.
*: lời ít ý nhiều.
Nhưng người lão luyện như ông Thẩm, sao có thể không nhìn ra ý đồ của bọn họ, thờ ơ lạnh nhạt một lúc rồi hỏi ngược lại Thẩm Duy: “Anh thấy thế nào?” Ánh mắt ông sắc bén, khiến Thẩm Duy không thể trốn tránh.
Mắt thấy “củ khoai nóng phỏng tay” này lại ném cho mình, Thẩm Duy suy tư một hồi, áy náy nhìn Thẩm Thủ Ý, cuối cùng nói: “Ba, Thủ Ý tiếp quản Thẩm thị cũng đã nhiều năm như vậy, còn Tắc Hành thì ngược lại, như vậy có hơi thiệt thòi cho Tắc Hành.”
Ngay cả Thẩm Thủ Ý cũng không ngạc nhiên khi thấy ông ta nói giúp Trác Hân, rũ mắt, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng, dường như anh hoàn toàn không quan tâm đến người cha bất công này.
Đường Ngọc Phỉ âm thầm cười lạnh một tiếng, từ đáy lòng lại càng thêm phần khinh thường cái người bất tài lại còn bị vợ mình điều khiển này.
Có lẽ ông ta đã sớm quên mất tình nghĩa vợ chồng nhiều năm với Thẩm phu nhân, bây giờ ngay cả con trai của bà ấy cũng bắt nạt.
Cũng đúng, một bên Thủ Ý, một bên Tắc Hành, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn qua là có thể biết.
Quả nhiên, ông Thẩm thất vọng tràn trề, là hoàn toàn không hy vọng đến đứa con trai này, chỉ thấy thương đứa cháu trai lớn phải chịu thiệt thòi.
Nhưng ba người đối phường đều cùng một ruột, nếu ông công khai bênh vực đứa cháu này có lẽ sẽ khiến bọn họ càng bất mãn.
Thấy ông Thẩm đang khó xử, Đường Ngọc Phỉ vốn dĩ đang yên lặng ăn cơm lúc này lại làm bộ tò mò mà nói: “Con nghe ba con nói, miếng đất kia là Thẩm tiên sinh tốn số tiền lớn mới thầu được, vì thế Thẩm thị phải bỏ ra rất nhiều nhân lực cùng vật lực, tại sao từ trong lời nói của phu nhân lại thành chẳng đáng mấy đồng? Phu nhân không hiểu thương trường thì cũng không sao, chẳng lẽ đến Nhị thiếu gia cũng nhìn không ra giá trị này sao?”
Thẩm Thủ Ý có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới cô nhóc của Đường gia sẽ bênh vực anh, vẫn như vậy…… Miệng lưỡi sắc bén ngầm mỉa mai, khiến người ta tức giận nhưng lại không phản bác được.
Khóe môi anh không nhịn được kẽ có ý cười, yên lặng mà nghe.
“Cô!”
Trác Hân tức giận trợn mắt nhìn, ngay cả Thẩm Tắc Hành khóe mắt cũng co giật.
Bọn họ sao có thể không biết giá trị của những mảnh đất đó? Cho nên mới càng muốn cho Thẩm Thủ Ý nhả ra! Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ lập tức ngắt lời, ngẩng đầu lộ ra nụ cười vô hại nhưng xen lẫn chút ngang bướng mà nhìn ông Thẩm: “Ông nội, mọi người đều có thể biết mấy khu đất kia không đơn giản, nếu đã là kinh doanh, tương lai nhất định có thể mang đến cho Thẩm thị lợi nhuận cực lớn.
Huống hồ Nhị thiếu gia không phải đã nói sao, Thẩm tiên sinh ở Thẩm thị đã nhiều năm như vậy, hiểu biết nhiều hơn so với anh ta.
Trên thương trường từ trước đến nay đều dựa vào năng lực để nói chuyện, không nói đến tình cảm cá nhân.”
Biểu cảm cô nghiêm túc, nói : “Ba con nói, ban đầu Thẩm tiên sinh cũng bắt đầu từ vị trí thấp nhất để đi lên.
Nhị thiếu gia nếu như có năng lực, rèn luyện mấy năm nhất định cũng có thể tài giỏi giống như Thẩm tiên sinh.”
Lúc này Thẩm Tắc Hành mới biết thế nào là bê đá đập chân mình, Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu trực tiếp làm anh ta nghẹn đến mức nội thương.
.