Xuyên Nhanh Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ


Mọi người đều điều tra trong Tàng Bảo Các, lâu vậy rồi mà vẫn chưa tìm được bảo vật mà Long Cung bị mất trộm.

Đương nhiên Long Cung cũng không định thả người, vì thế đều mời mọi người tiếp tục ở phòng dành cho khách.
Tuy rằng vẫn chiếu theo cách chiêu đãi ăn ngon uống tốt, nhưng dù sao cũng xảy ra việc này nên tính chất cũng biến thành giam lỏng, đã có rất nhiều Tiên gia bắt đầu bất mãn, náo loạn muốn rời khỏi đây.

Nếu cứ mãi náo loạn như vậy, chỉ sợ không làm xong được việc gì, vì thế Đông Hải long cung đã đề phòng nghiêm ngặt nhiều ngày rồi, giờ càng đẩy mạnh việc điều tra, có ý muốn nhanh chóng tìm ra được kẻ trộm.
Ngày nào còn chưa thể quay về Vạn Loan sơn là ngày đó Đường Ngọc Phỉ không được yên bình, hơn nữa mấy ngày nay luôn trong tình trạng không tìm không thấy bóng dáng Hách Liên Ngọc Thư đâu, rất nhiều lần Đường Ngọc Phỉ đều cho rằng hắn đã bị người của Long Cung mang đi.

Trong tâm trạng bực bội, Đường Ngọc Phỉ cô đơn ngồi xổm ở cửa phòng trêu đùa với đàn cá đi qua, thô lỗ giật mạnh cỏ nước trên mặt đất.
“Con thỏ tinh.” Người mặc quần áo màu tím thình lình xuất hiện ở trước mắt, Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn, không biết Hách Liên Ngọc Thư đã biến mất bao lâu cũng đang cúi đầu nhìn xuống nàng, mở miệng nói: “Thu dọn đồ đạc rồi trở về Vạn Loan sơn thôi.”
Thu dọn đồ đạc á? Đường Ngọc Phỉ nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm, hiện giờ Đông Hải đang đóng cửa, căn bản không chịu thả người, đi nơi nào để về Vạn Loan sơn đây? Trong lòng nàng có nghi vấn, đứng lên nhìn xung quanh với vẻ chột dạ, xác định không có ai sau đó mới hạ thấp giọng hỏi: “Đại nhân, đây là chúng ta chạy án à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Giọng nói vừa cất lên, trên đỉnh đầu bỗng bị ăn một cái đập không có một tí thương hương tiếc ngọc nào, Hách Liên Ngọc Thư híp đôi mắt hoa đào phong lưu lại, nhìn nàng với sắc mặt có vẻ không vui: “Cái gì mà chạy án, bản đại nhân là muốn đi ra ngoài quang minh chính đại từ Long Cung.”
Đường Ngọc Phỉ đau nhe răng trợn mắt lại không dám nói, chỉ có thể tủi thân ôm lấy đầu: “Đại nhân, ngài còn chưa tỉnh ngủ đâu, đừng nói đến người và ta, hiện tại trong Long Cung này ngay cả cá cũng không chịu cho đi ấy chứ.

Bị mất đồ quan trọng như vậy, lão Long Vương không lật ngược cái Đông Hải này hướng lên trời mới là lạ……” Nói xong lời cuối cùng câu này Đường Ngọc Phỉ còn hạ thấp âm lượng, giống như đang lầu bầu lẩm bẩm một mình, còn tỏ vẻ oán trách bĩu cả môi.
Nếu không phải thằng nhãi Hách Liên Ngọc Thư này cứ nằng nặc muốn trộn lẫn một chân vào, thì cũng không đến mức biến thành tình trạng như hiện giờ, làm hại nàng còn muốn lo lắng hãi hùng theo.

Nếu đúng là hắn làm cho người của Long Cung bắt được, vậy nàng còn có thể suy xét từ bỏ nhiệm vụ này.
Hách Liên Ngọc Thư cong môi khẽ cười, không rõ ý rồi lại nói một câu: “Bây giờ có thể đi về luôn rồi.”
Không có cách nào khác, Đường Ngọc Phỉ đành phải vâng theo mệnh lệnh trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Thực ra bọn họ đến tay không, căn bản không có gì cần phải thu dọn cả, chỉ có Đường Ngọc Phỉ nhận được một viên ngọc trai được lấy từ biển sâu, vốn là quà dành cho khách du lịch ở Long Cung.

Những người chăm sóc nàng thấy nàng thích nó nên đã gửi tặng nàng một chuỗi vòng cổ bằng vỏ sò.

Nàng còn bắt được một con cá bướm sặc sỡ và một cây san hô xinh đẹp mọc trong nhà….
Chờ nàng thu dọn gói ghém đồ đạc cẩn thận xong, Hách Liên Ngọc Thư đã đứng chờ ở phòng khách.


Hắn nhìn chằm chằm vào tay nải của nàng, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Con thỏ tinh, bình thường bản đại nhân bạc đãi ngươi đến vậy cơ à?”
“Sao lại thế được.

Chỉ là ta rất ít khi có cơ hội đến Long Cung nên muốn mang về chút lễ vật làm quà cho Tiểu Hắc và Tiểu Hoán.” Đường Ngọc Phỉ xấu hổ cười cười, thực tâm mà nói thì người đâu chỉ bạc đãi ta, người còn rất keo kiệt nữa cơ.

Bình thường nàng hái một bông hoa đào trong rừng đào đã đủ để hắn quở trách nửa ngày, nói rằng mỗi bông hoa ngọn cỏ trong núi Vạn Loan đều thuộc quyền sở hữu của đại nhân, không được tự tiện phá hoại….
Hách Ngọc Liên Thư nhàn nhã ngồi thưởng trà.

Đường Ngọc Phỉ cũng lặng lẽ kéo ghế đến ngồi cạnh hắn, chờ hắn nói cho nàng biết cách trở về núi Vạn Loan.
Thằng nhãi này ngước mắt lên nhìn thấy hành động của nàng, nhẹ giọng nói: “Bản đại nhân đang ngồi, sao ngươi lại dám ngồi?”
“Tiểu nhân định lấy lại sức lực, để tí nữa đỡ vướng chân đại nhân.” Đường Ngọc Phỉ thành thật trả lời.
“…..” Hách Liên Ngọc Thư nhất thời không thốt nên lời, định không thèm để ý tới nàng nữa.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên.

Người đẩy cửa bước vào chính là một vị binh trưởng của lính tôm.

Đường Ngọc Phỉ có tật giật mình suýt chút nữa ngã ghế, không ngờ binh trưởng tôm kia đã ôm quyền khom người, thái độ cung kính mà nói: “Hai vị tiên gia, đã tìm được kẻ trộm.

Nhiều ngày qua đã đắc tội và làm chậm trễ hành trình của hai vị, Long Vương hạ mệnh cho chúng thần thành khẩn xin lỗi hai người.”
Sau khi hắn nói xong, trong nháy mắt lập tức có hạ nhân tiến lên, mở hộp gấm đang bưng trên tay ra.

Bên trong hộp gấm là một viên ngọc trai tròn trịa, trong suốt, tinh khiết đến mức không dính một chút tạp chất nào.

Ánh sáng nhu hoà của viên ngọc trai tỏa ra dìu dịu, trông đẹp hơn viên kia của nàng gấp nhiều lần.

Đường Ngọc Phỉ ngắm nhìn viên ngọc trai chằm chằm, đến tận khi Hách Ngọc Liên Thư ho nhẹ nhắc nhở nàng thì nàng mới lập tức chầm chậm tiến lên nhận lấy món quà.

Diễn đàn Vietwriter.vn

Hách Liên Ngọc Thư đứng dậy, ra vẻ như lơ đãng hỏi: “Chẳng hay kẻ trộm là người phương nào?”
Binh trưởng tôm im lặng, sau đó có chút xấu hổ nói rằng: “Cướp nhà khó phòng.

Kẻ trộm là nô tỳ của Giao Long, khiến chư vị tiên gia chê cười rồi.”
Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc cắn môi.

Tuy rằng Hách Liên Ngọc Thư là người khiến cho sự tình diễn ra lệch khỏi quỹ đạo, nhưng Hắc Thuỷ vẫn bị người của Long Cung phát hiện sao? Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Có ăn được hồn đan theo đúng kế hoạch không? Điều kỳ lạ nhất là, làm thế nào mà Hách Liên Ngọc Thư biết rằng Long Cung sẽ dỡ bỏ lệnh cấm vào thời điểm này, và rốt cuộc hắn đã làm gì trong mấy ngày nay?
Cảm giác tức giận từ đáy lòng lại dâng lên, Đường Ngọc Phỉ phát hiện càng ngày mình càng không nhìn thấu con hồ ly gian xảo này.

Hắn thật tâm muốn giúp đỡ Tiểu Long Nữ, hay là còn có mục đích gì khác nữa đây.
Kỹ năng diễn xuất thượng thừa của Hách Liên Ngọc Thư lại có dịp được bộc lộ.

Hắn khéo léo để lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó lại thêm vào chút đồng cảm và phức tạp, cuối cùng hắn do dự nói: “Nếu đã là việc nhà của Long Cung thì ta sẽ không hỏi nhiều nữa.” Hắn nhận hộp đựng bảo vật trong tay Đường Ngọc Phỉ, lòng bàn tay lấp ló lóe lên một tia sáng.

Đường Ngọc Phỉ không biết đó là loại phép thuật gì.

Nàng đã từng nghi ngờ rằng hắn đang chiếm giữ báu vật của không gian.
Nhưng bây giờ, khi đã có thể trở về Long Cung rồi, Đường Ngọc Phỉ lại hận không thể mau mau biến thành thỏ, được Hách Liên Ngọc Thư ẵm trên tay.
Đã rất lâu rồi nàng chưa trở về núi Vạn Loạn, Đường Ngọc Phỉ thấy bản thân có chút nhớ nhung nơi này.

Giống như đã nhận được tin tức từ xa, gấu tinh là thiếu niên áo đen đã chờ sẵn trên đỉnh núi.

Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy bọn họ thì gấp không kìm được mà muốn nhảy khỏi lồng ngực của Hách Liên Ngọc Thư, định ôm hai người thật chặt.
Đáng tiếc, nàng vừa mới dang tay ra thì eo đã bị siết chặt.

Chẳng ai khác ngoài Hách Liên Ngọc Thư đã không chút nể nang ôm lấy.
“Nếu ngươi là người hầu cạnh ta thì không được đi trước ta.” Giọng điệu của Hách Liên Ngọc Thư nghe có vẻ rất không hài lòng.

Đường Ngọc Phỉ há hốc miệng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên đành phải lùi lại.
“Ở Đông Hải đã nhiều năm ngày như vậy, ta cảm thấy người ta giờ toàn là mùi cá.

Bản đại nhân muốn đi tắm một cái, A Hồ sẽ quay lại báo cáo tình hình ở núi Vạn Loan sau.” Hách Liên Ngọc Thư hài lòng buông Đường Ngọc Phỉ ra, chen vào miệng nàng khi nàng chuẩn bị nói rồi lại một lần nữa màu mè biến mất tại chỗ.
Hách Liên Ngọc Thư cực kỳ lười biếng, thậm chí tên của hắn cũng là đặt bừa.

Năm đó hắn tìm thấy một con hổ sọc đen thì gọi là A Hổ; thiếu niên áo đen có hình dáng ban đầu là hồ ly, do đó nên hắn gọi là A Hồ; còn gấu tinh thì không cần nói hai lời đã gọi là A Hoán.

May cho Đường Ngọc Phỉ là Hách Liên Ngọc Thư không gọi nàng là A Thỏ, nếu không thì đúng là đầu đất đến chết mất.
Sau khi hồ ly chết rồi, thiếu niên áo đen và gấu tinh lúc này mới mò mẫm dò hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài.

Đường Ngọc Phỉ giải thích cặn kẽ cho từng người một, sau đó vui vẻ tặng họ những món quà lưu niệm mà mình đã mang về được từ đáy biển rồi quay trở lại hang thỏ của mình với tâm trạng thoải mái.

Nhưng dù sao dưới đáy biển cũng có được không khí trong lành như ở dưới mặt đất, cho tới tận bây giờ Đường Ngọc Phỉ mới cảm thấy tảng đá lớn đè trên ngực mình đã được chuyển đi chỗ khác, cũng đi tắm rồi đánh một giấc ngon lành.
Cuộc sống sau khi trở lại núi Vạn Loan vô cùng yên bình, các chị em trong hậu viện theo đuổi tình yêu rất hoan nghênh sự trở về của nàng, đặc biệt tổ chức một buổi gặp mặt để nghe nàng kể về chuyện đi đến Hách Liên Hồ tộc và Đông Hải Long Cung.

Sau đó ríu rít bàn luận với nhau về chuyện một nữ yêu tinh trên núi đã phải lòng một nam yêu tinh nào nữa.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Tóm lại, ngày tháng tiếp tục trở lại trạng thái bình thường, trôi qua yên tĩnh bình an.
Nếu như không phải tại mấy ngày sau lại có một tin tức quan trọng khác được phát tán ra từ Đông Hải Long Cung, Đường Ngọc Phỉ sẽ thật sự cho rằng chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Chú chim sơn ca thông thái nhất đã vội vã thả cho họ một quả bom – Long Cung phát ra hai lệnh truy nã: một là truy lùng đuổi giết người hầu tên là Hắc Thuỷ của Giao Long; hai là truy tìm công chúa Thanh Bích, con gái út của Đông Hải Long Vương, đưa công chúa trở về bình an vô sự.
Khi Đường Ngọc Phỉ biết tin, cảm xúc của nàng bất giờ toàn là hoảng hốt.

Nàng không hiểu tại sao Thanh Bích cũng bị đưa vào danh sách truy nã.

Đồng thời nàng cũng nghĩ đến việc nếu như nàng đã biết được thông tin này, vậy chắc hẳn Hách Liên Ngọc Thư cũng đã biết, hắn sẽ tính toán làm gì đây?
Vì thế Đường Ngọc Phỉ không dám trì hoãn, vội vã nói lời tạm biệt với chim sơn ca, chạy như bay tới hang hồ ly.
Vừa bước vào trong kết giới, nàng đã đụng phải khí tràng tức giận quen thuộc của người mặc áo bào tím.

Sắc mặt Hách Liên Ngọc Thư nặng nề, dường như hắn muốn đi ra ngoài.

Đường Ngọc Phỉ thấy thế vội vàng ngăn hắn lại: “Đại nhân, người muốn đi đâu?” Hắn sẽ đi cứu Tiểu Long Nữ thật chứ? Hào quang của nữ chính mạnh mẽ to lớn đến nhường này sao?!

“Bản đại nhân có chuyện quan trọng phải làm.” Hách Liên Ngọc thư nhìn thấy nàng, sắc mặt của hắn không khỏi dịu đi.
“Đại nhân, tiểu nhân cũng đã nghe được tin tức về Long Cung.

Tiểu nhân cho rằng đại nhân không nên nhúng chân vào vũng bùn này.” Đường Ngọc Phỉ nghiến răng nghiến lợi, lấy hết can đảm nói ra
câu này, có chút mong đợi, cũng có chút cầu xin mà nhìn Hách Liên Ngọc Thư.

Với tình hình hiện tại của Hắc Thuỷ và Tiểu Long Nữ, nàng hoàn toàn không thể đoán trước được Hách Liên Ngọc Thư sẽ chạm trán phải điều gì trong lần này.

Nếu hắn thực sự tìm thấy Tiểu Long Nữ trước thì….

Nàng phải tìm mọi cách để tránh kết cục này có thể xảy ra.
Đôi mắt của Hách Liên Ngọc Thư đanh lại, thẳng thắn nói: “Con thỏ tinh, đừng để bản đại nhân phải nói thêm lần thứ hai.”
Chiếc áo bào màu tím của hắn không gió mà động, uy thế mạnh mẽ bao trùm, ép Đường Ngọc Phỉ như không thể thở nổi.

Giống như là sau đó thất khiến của nàng sẽ đổ máu, nội tạng phía trong thì tan tành vỡ vụn.

Sắc mặt nàng đột nhiên tái nhợt, cơ thể choáng váng.

Nàng nhớ tới những lời nhắc nhở nàng chú ý thân phận của Hách Liên Ngọc Thư rồi vẫn tiếp tục kiên trì, gian nan mở miệng nói: “Đại nhân, tiểu nhân không thể để cho người gặp nguy hiểm.”
Lần đầu tiên Hách Liên Ngọc thư nhìn thấy con thỏ tinh bày ra dáng vẻ khéo léo nịnh nọt với vẻ quả quyết như vậy, hắn suy tư trong chốc lát, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Con thỏ tinh, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì chứ?” Hắn vung ống tay áo màu tím, thu lại bức bách trong không khí tạo thành một luồng gió lớn thổi qua.

Hắn dễ dàng nhấc bổng Đường Ngọc Phỉ có tu vi thấp kém lên rồi ném ra ngoài.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ bay thẳng về phía một cái cây, nhưng dường như lại được đỡ lấy bởi một dòng lực rất nhẹ nhàng, không đau không bị thương.

Khi nàng kịp nhận ra thì Hách Liên Ngọc Thư đã biến mất.
Nàng buồn bực không thôi, nàng trách thực lực của bản thân thua xa Hách Liên Ngọc Thư.

Do đó nên hắn muốn làm gì nàng cũng không có cách nào ngăn lại được.
Nhưng câu cuối cùng mà hắn nói có ý là gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận