Du Giác không tiếp tục nói thêm với hệ thống về điều gì, mà là cầm lấy cây bút lông, tiếp tục theo kế hoạch của nguyên Phó Du Giác mà ở thư phòng luyện chữ đọc sách.
Hắn bắt chước chữ viết của Phó Du Giác mà thử viết mười mấy trang chữ to, sau khi chắc rằng bắt chước đến giống nhau như đúc, lại nhàn nhã mà đem những trang bắt chước không giống đi thiêu hủy, rồi lại ngồi ngay ngắn trên ghế mà đọc sách.
Hệ thống 222 vẫn chưa cam tâm mà không ngừng quấy rầy trong đầu Phó Du Giác, lớp thì hỏi rốt cuộc kế hoạch của hắn là gì, lớp thì tiếp thị các sản phẩm trên giao diện mua bán, làm đến mức mà khiến Phó Du Giác mất kiên nhẫn mà “cấm ngôn”: [ Ngươi tiếp tục chi chi nha nha, ta sẽ phong ấn ngươi! ]
Hệ thống 222: [ …… ] đột nhiên cảm thấy sợ.
JPG
Hệ thống 222 rốt cuộc cũng yên, Du Giác đem tất cả suy nghĩ, sức lực để dung hợp những ký ức cùng kỹ năng của Phó Du Giác.
Dẫu sao cũng không phải cùng một thế giới với hắn, mọi tri thức hay các loại văn hóa cùng nguyên thế giới của hắn đều không giống rất nhiều điểm, nhưng được cái thân hồn của Du Giác chả phải dạng vừa, đã gặp qua là không quên được, mà dễ dàng có thể nhớ rõ ký ức của thân thể này để lý giải những tri thức của thế giới này, đạt được thành tựu “ tinh thông tám loại văn cổ, kiến thức đong đầy năm xe, kinh luân dã sử một bụng ”.
Thời gian lặng lẽ mà trôi qua rất nhanh, bên ngoài thư phòng có một thanh âm trong trẻo của thiếu niên phát ra: “Công tử, nên dùng cơm trưa.
”
Thiếu niên nhắc nhở hắn dùng cơm trưa, chính là gã sai vặt Mặc Thư từ bé đã hầu hạ Phó Du Giác, đối với Phó Du Giác chưa bao giờ thiếu trung thành và tận tâm.
“Vào đây đi.
” Du Giác buông bút lông trong tay xuống, đem tờ giấy chứa bài văn chương chưa khô mực đưa đến trước mặt thổi nhẹ, làm khô nét mực mới đạt sang một bên.
Mặc Thư cầm theo một hộp đồ ăn đi vào, thấy Du Giác ngồi trước án thư lại tiếp tục cầm lấy quyển sách, một xíu cũng không thấy lạ trước cảnh này, như thói quen mà khuyên một câu: “Công tử, trước tiên dùng xong cơm trưa rồi lại tiếp tục đọc sách đi.
”
Du Giác cười một cách bất đắc dĩ, rồi đem sách đặt xuống.
Mặc Thư đem vài món ăn trong hộp mà bày biện trên một cái bàn trống khác trong thư phòng, Du Giác đi qua rồi ngồi xuống dùng bữa.
Phó Du Giác bởi vì thân thể ốm yếu, do đó mỗi bữa đều là dược thiện bổ thân bổ thể, cho nên trạng thái thường thấy là ăn một mình.
Chỉ có khi yến tiệc trong nhà do Trường Dương hầu hạ lệnh tổ chức, hoặc có khi là Trường Dương hầu phu nhân cố ý tổ chức cho hai đứa con trai thân thiết cùng Trường Dương hầu, mới phải người gọi hắn cùng Phó Du Kỳ cùng đến ăn bữa cơm với nàng cùng Trường Dương hầu.
Chỉ khi đó Phó Du Giác mới có thể cùng người nhà ăn bữa cơm chung.
Tuy rằng Phó Du Giác vì thân thể yếu đuối mà từng chút từng chút không được Trường Dương hầu coi trọng, nhưng những điều này chỉ là tương phản với tình cảnh trước đây mà thôi, dẫu sao hắn vẫn là nhị công tử của Trường Dương hầu phủ, không có kẻ nào gan trời mà đối xử chậm chạp với hắn.
Trường Dương hầu coi như không kỳ vọng cao ở hắn, cũng vô cùng đau lòng cho tài hoa hơn người của hắn nhưng bị trói buộc bởi thân thể suy yếu.
Trường Dương hầu phu nhân càng yêu thương đứa con trai thứ này của mình, vì bởi lúc Phó Du Kỳ mới sinh bị bà nội ôm đi nuôi nấng, cho đến khi tám tuổi lão phu nhan qua đời thì Phó Du Kỳ mới lần nữa được trở về vòng tay mẹ nhưng so với đứa trẻ cho chính tay mình chăm bẩm ắt hẳn sẽ có sự xa lạ ít nhiều.
Chỉ là dẫu vợ chồng Trường Dương hầu cỡ nào đau lòng đứa trẻ này, cũng không thể nào thay đổi sự thật rằng họ sẽ càng thiên vị Phó Du Kỳ - đứa con trai trưởng khỏe mạnh có đủ khả năng kế thừa hầu vị.
Phó Du Giác vô cùng rõ ràng sự thật này, cho nên hắn mới đem oán khí vì mối hận hại thân của bản thân dành cho Phó Du Kỳ đè ép không chút biểu lộ, dù là một chút.
Chỉ là kẻ làm đại ca như Phó Du Kỳ chẳng rõ ràng những điều này mà chỉ chăm chăm cho rằng cha mẹ luôn thiên vị người em trai này của mình, mà chẳng động cái não bé nhỏ của hắn xem, rốt cuộc sự thiên vị này mấy phần là thương yêu mấy phần là bù đắp.
Nếu buộc họ lấy hay bỏ giữa hai người, họ vẫn mãi chỉ từ bỏ Phó Du Giác.