Sau khi Du Giác ăn xong bữa dược thiện giá trị đắt đỏ, liền vẫn y theo thói quen của Phó Du Giác mà tiếp tục đọc sách, còn gã sai vặt Mặc Thư thu thấp chỉnh tề chén đũa đem ra giao cho nha hoàn hầu hạ bên ngoài, lại quay vào trong thư phòng mà đi đến sau lưng Du Giác giúp hắn xoa vai ấn cổ.
Dù sao thời gian dài cuối đầu đọc sách, khó tránh đau nhức xương cổ căng cứng bả vai, cho nên Mặc Thư đã học thủ pháp xoa bóp chuyên nghiệp từ đại phu, do đó mà thường xuyên hỗ trợ thư giãn vai cổ cho Phó Du Giác khi hắn đọc sách.
Du Giác cảm nhận được sự chuyên nghiệp trong thủ pháp của Mặc Thư, ấn huyệt vô cùng chuẩn xác, cũng khá thoải mái nên không yêu cầu hắn đi ra ngoài.
Thời gian một buổi trưa trôi qua khi hắn đọc sách, ngày đầu tiên mà Du Giác xuyên qua ngay cả cửa thư phòng cũng không bước.
Nhưng mà điều này là vô cùng phù hợp với Phó Du Giác thói quen hằng ngày, dầu sao thân thể Phó Du Giác ốm yếu nên không thể tập võ, hoạt động mỗi ngày cũng chỉ là ngâm mình trong bể sách mà đọc sách, luyện chữ, viết văn.
Mà hai ngày năng vừa ngày khoảng thời gian tiên sinh mà Trường Dương hầu mời dạy Phó Du Giác xin nghỉ, cho nên hai ngày này có thể tự do hoạt động mà không cần đúng giờ đi học.
Mặc Thư thấy Phó Du Giác khép sách lại, lại liếc sơ qua vị trí chung đốt hương mà ướt đoán, rồi khẽ nói cùng Du Giác: “Nhị công tử, đã là giờ Thân, nên đi chính viện cùng phu nhân dùng bữa tốt.
”
Du Giác từ ký ức của nguyên chủ mà tìm một chút, tại trước khi hắn xuyên đến, sáng nay Phó Du Giác khi đi thỉnh an thì Trường Dương hầu phu nhân có gọi hắn đến cùng nàng ăn bữa tối.
Dựa theo thông lệ trước đây, ắt là Trường Dương hầu sẽ về phủ vào đêm nay để dùng bữa tối, Trường Dương hầu phu nhân mới có thể cố ý kêu hai đứa con trai qua, nắm chắt khoảng thời gian này mà thân thiết cùng Trường Dương hầu nhiều hơn.
Trường Dương hầu phủ cũng giống như những gia đình nhà cao cửa rộng khác, quan hệ giữa con cái cùng cha mẹ không tính là thân thiết, đặc biệt là kẻ làm cha lại rất ít tham gia vào quá trình trưởng thành của con cái.
Trường Dương hầu tự nhận bản thân là nghiêm phụ theo chủ nghĩa đại năm tử, mỗi lần gặp mặt con trai không phải là kiểm tra rồi lại so bì nhà ai đó con cái, không thì chính là thuyết giáo.
Còn sinh hoạt hằng ngày thì phủi tay không quản, dầu sao thê tử cũng sẽ chăm tốt.
Loại tình huống này khiến cho con cái ở trước mặt Trường Dương hầu - vị mang nặng gánh hình tượng nghiêm phụ - chỉ có kính sợ mà không đủ mấy phần thân cận.
Trường Dương hầu ngoại trừ hai đứa con của vợ cả, còn có ba đứa con gái dòng thứ và hai đứa con trai do vợ lẽ sinh, tổng hết cũng bảy đứa con mà đây là không tính cả những đứa trẻ đã chết non.
Nhìn chung Trường Dương hầu phủ có thể nói là con nối dõi sum xuê vô cùng.
Trương Dương hầu phu nhân đương nhiên quyết sẽ không để hai đứa con vợ lẽ kia lấn lướt hai đứa con trai của mình, đương nhiên nàng không ngốc mà làm ra chuyện khắt khe con vợ lẽ để mọi người nắm đặt đằng chuôi của nàng, nhưng mà cũng chỉ làm cho xong công việc và trách nhiệm của mọt người vợ cả mà thôi, còn dư thừa thì còn khước nàng đụng.
Sau đó nắm lấy cơ hội mà bồi đắp cảm tình cho ba cha con nhà Trường Dương hầu hoặc là sáng tạo cơ hội cho họ.
Sự thật chứng minh Trường Dương hầu phu nhân hành động là vô cùng sáng suốt.
Trường Dương hầu vốn là người coi trọng sự khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ, con vợ cả thì gần như thấy mỗi ngày, còn tư chất của con vợ lẽ thì còn không quá rõ ràng, dù sao cũng không ưu tú hơn được.
Trường Dương hầy sao có thể yêu chiều con thứ mà bỏ qua con trai dòng chính?
Hai đứa con trai dòng chính càng được Trường Dương hầu coi trọng yêu thích, địa vị của Trường Dương hầu phu nhân càng vừng như bàn thạch.