Nội thị không ngờ cô sẽ hỏi việc này, đầu tiên hơi ngẩn ra, sắc mặt chợt đỏ lên, bối rối nửa ngày rồi miễn cưỡng biện giải: "Bệ hạ nhân ái, đương nhiên sẽ bận tâm đến con dân......"
Trào phúng lóe lên nơi đáy mắt Yến Lang: "Chỉ mong bệ hạ thật sự có phần nhân tính này." Nói xong, cô cười nhạt, xoay người rời đi, để lại một hàng sứ thần Kim Lăng nhìn nhau, không biết làm gì cho phải.
Trước kia phân chia cách tác chiến kiểu du kích đã khiến cái danh Định Bắc bá Thẩm Dận Chi ở tầng chót trong lòng biên quân cùng bá tánh phía bắc cao lên, mà lần này thu phục Xương Nguyên, bức lui Nhu Nhiên càng làm danh tiếng của cô vang xa khắp nơi, đi vào lòng dân.
Thẩm Bình Hữu còn sống là tấm gương cho biên quân, khi ông ngã xuống, biên quân phẫn nộ rất nhiều, xen chút hốt hoảng, không biết làm sao.
Giờ phút này xuất hiện một thủ đoạn cương quyết, phong cách quả cảm của nhân tài mới, thêm quang hoàn của Thẩm Bình Hữu, Yến Lang không khỏi sẽ được biên quân sĩ tốt coi là người kế vị Thẩm Bình Hữu, khâm phục kính yêu.
Không ai đề cử cô ngồi trên chức chủ soái, cũng không ai đề cập đến việc này, nhưng sau trận chiến này, vô luận là sĩ tốt hay tướng lãnh đều không hẹn mà cùng lấy thái độ đối với chủ soái đối đãi cô.
Chiến công của Yến Lang là thật, năng lực cũng rõ ràng như con rận trên đầu người hói, mặc ai cũng không thể phản bác, đây cũng là chỗ cô dần hành sự khoa trương hơn.
Tiết Lễ thấy Lý Thao bị Yến Lang bắt giữ, giải vào tù, trong lòng nhảy dựng, nghe người ta kể chuyện xảy ra với Lý Thao, tựa hồ nói đến cái chết Trấn Quốc Công mới ngầm hiểu vài phần nội tình.
Thân tín của lão ta tới cửa bảo: "Lý đại nhân dù sao cũng là giám quân, không có bằng chứng Định Bắc bá đã nhốt người, thực sự hơi hống hách.
Sau trận này, biên quân lại xem Định Bắc bá như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cứ thế mãi, chỉ sợ không ổn......"
Tiết Lễ im lặng thật lâu rồi nói: "Lần này Lý Thao bị bỏ ngục là vì liên lụy tới thất bại ở Xương Nguyên.
Định Bắc bá hành động liều lĩnh nhưng đại nghĩa không phụ, ta chung quy khó mà nói điều gì.
Việc này chớ nhắc lại."
Phó soái Tiết Lễ một người đứng đầu cũng nói vậy, những người còn lại càng không có dị nghị, lại biết Lý Thao liên lụy Trấn Quốc Công chết trận, Xương Nguyên bị chiếm đóng, càng làm quần chúng thêm xúc động.
Người canh giữ lão tăng lên, từ đầu 10 người tăng thành 50 người.
Xương Nguyên bị chiếm đoạt hai tháng, sĩ tốt chết trận có hẳn mười vạn, chưa kể dân vùng biên ải chịu tàn sát, bao người rời vợ xa con, cửa nát nhà tan.
Biết Lý Thao có chân trong đó, thậm chí rất có thể tự tay tạo ra hậu quả thê thảm như này, sĩ tốt chỉ hận không thể xé xác lão, e còn không nhịn được mà nhào lên giết.
Yến Lang nếu đã dám giam lão thì phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, một bên kêu lão quản gia thu thập chứng cứ phạm tội, nghiêm thẩm Lý Thao và thân tín, bên kia lại sai binh lính chuẩn bị thu hết đám Nhu Nhiên xâm nhập phía nam vào lưới.
Lý Thao không quá cứng đầu.
Lúc đầu bị nhốt còn chửi rủa không thôi, ngôn ngữ uy hiếp, chỉ tiếc, lão đã ra oai sai nơi.
Lúc lão quản gia đi theo lão thái gia Thẩm gia chinh chiến, lão(Lý Thao) còn không biết đang ở đâu.
Lão quản gia không thèm để loại người ngoài mạnh trong yếu này vào mắt, trước treo người lên, xát muối quật roi cho gần chết.
Khoảng nửa ngày sau, Lý Thao lập tức thành thật.
Lão quản gia tận mắt nhìn Thẩm Bình Hữu lớn lên, coi ông như con cháu, giờ gặp hung thủ hại chết ông, sao mềm lòng được.
Chịu mấy đợt hình phạt, không quá ba ngày, Lý Thao liền kêu cha gọi mẹ, phun ra sạch sẽ, từ khi nào bắt đầu mưu đồ với Nghi Quốc công đến nơi nào hai người bàn bạc việc này.
Ngay cả truyền tin qua người nào, qua tay mấy người, lão cũng khai rất tường tận.
Yến Lang đọc bản khẩu cung thật lâu rồi hỏi: "Trùng với lời khai của đám thân tín kia chứ?"
Lão quản gia đáp: "Kín kẽ, không sai một chữ."
"Tốt." Yến Lang nhàn nhạt ném xuống một chữ, bảo: "Sao chép bản khẩu cung này thành nhiều bản gửi cho Hình Bộ, Đại Lý Tự, vài vị tể tướng, thậm chí đến phủ chư vị Ngự sử.
Còn Lý Thao, lấy dấu vân tay trên mấy bản, cộng thêm trong tấu chương của ta, đưa vào trong cung.
Hiện tại đang là cuối mùa thu, năm nay tử tù cũng liên tục bị chém đầu.Ngay trong tháng này, ta muốn Nghi Quốc công phải chết!"
Đáy mắt lão quản gia chợt lóe lên nét tàn nhẫn: "Vâng!"
......
Tin Thẩm Dận Chi chưa chết truyền lại Kim Lăng dẫn đến một hồi xôn xao.
Hoàng đế mới đầu nghe tin, cả kinh suýt nữa ngã khỏi ngự tọa: "Thẩm Dận Chi chưa có chết? Sao có thể! Hơn một tháng không thấy tin tức bỗng nhiên lại lòi ra ngoài?!"
Người hầu cúi đầu đáp: "Nghe nói, Định Bắc bá lúc ấy bị trọng thương, bất tỉnh, được thợ săn sa mạc cứu, hơn nửa tháng sau mới tỉnh lại, kêu người truyền tin tới Thẩm gia......"
Hoàng đế vô cùng nghi ngờ: "Thực sự là Thẩm Dận Chi? Hay là người khác giả trang?"
Tiếng nội thị càng thấp: "Định Bắc bá trước đến Hà Tây tế bái Trấn Quốc Công, gặp phu nhân Trấn Quốc Công và Vinh An quận chúa một chút rồi hướng về phía bắc.
Người của hắn ở đó không ít, vô pháp làm giả."
Mày Hoàng đế vặn vẹo, không lên tiếng, nội thị thấy vậy liền xua tay tống cổ người hầu kia ra, lại nghe Hoàng đế u ám hỏi: "Ngươi nói xem, người Thẩm gia có phải cố ý không?"
Nội thị ngẩn ngơ: "Ý bệ hạ là......"
"Người Thẩm gia vừa mới rời khỏi khống chế của trẫm không bao lâu liền gặp Thẩm Dận Chi phái người đưa tin.
Chuyện này quá mức trùng hợp đi." Hoàng đế cười lạnh, ác ý đáy mắt ác ý lộ ra: "Các nàng có phải đã sớm biết Thẩm Dận Chi không chết, chỉ để lừa gạt trẫm đến khi rời xa, mới thông báo cho thiên hạ?"
Đại sự bực này nội thị đâu dám xen mồm, chỉ ngượng ngùng cười: "Nô tài ngu dốt......"
"Nhất định là như vậy!" Hoàng đế như nghĩ thông suốt cái gì, liên tục cười nhạt: "Chúng không tin trẫm, phòng bị trẫm! Đám loạn thần tặc tử! Hai con tiện tì kia tuyên bố thế nào ngươi cũng biết rõ, Thẩm Dận Chi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Ai biết hắn có tâm phản nghịch hay không!"
"Không thể dung túng tiếp được!" Hoàng đế đứng lên, đi qua đi lại trong nội điện một lúc lâu, chợt truyền chiếu: "Định Bắc bá trung lương, uy vũ bất phàm, lòng trẫm rất an tâm, thôi chức hồi kinh, ban thêm ân!"
Nội thị nghe gã nói như vậy liền biết gã đã nghi ngờ Thẩm gia, truyền triệu Thẩm Dận Chi hồi kinh đơn giản là kìm giữ người, miễn cho ngày sau sinh loạn.
Đáy lòng nội thị thầm than thở, có chút đồng tình với vị Định Bắc bá nơi chân trời xa kia.
Sự việc rốt cuộc không đuổi kịp biến hóa, nửa tháng sau, người tới phía bắc truyền chỉ hốt hoảng hồi cung, Thẩm Dận Chi không mang được về lại còn gửi thêm hai câu chọc ngoáy.
Hoàng đế lẳng lặng nhẩm đi nhẩm lại hai câu kia, nhớ đến Lâm thị cùng Thẩm Tĩnh Thu mạo phạm mình, hai mắt cơ hồ muốn phun lửa, đang định bùng nổ lại nhận được công văn khẩn đến từ biên ải.
Định Bắc bá Thẩm Dận Chi thu phục Xương Nguyên, bắt sống nhi tử Khả Hãn là Mạt Độ, đang đối kháng địch ngoài trăm dặm.
Tin này Hoàng đế đã nghe nội thị truyền chỉ báo, trong lòng tuy hơi phấn khởi, nhưng càng bất an với sự vùng dậy của nhi tử Thẩm gia.
Gã nhíu mày, ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt liền xấu hẳn, hung hăng đập bàn, nổi giận mắng: "Ai cho hắn lá gan nhốt giám quân, lén dụng hình? Quả thực đáng chết!"
Khi Lâm thị và Thẩm Tĩnh Thu xúc phạm gã, Hoàng đế đặc biệt điên tiết là bởi gã cảm thấy chính mình thân là thiên tử tối cao quyền uy phải chịu mạo phạm, nhưng giờ khắc này, gã giận dữ vô cùng, trong lòng không kìm được lộ ra vài phần thấp thỏm.
Thẩm Dận Chi khác với Lâm thị và Thẩm Tĩnh Thu.
Hắn là nhi tử Thẩm Bình Hữu, là Định Bắc bá, là anh hùng giành lại Xương Nguyên.
Lâm thị và Thẩm Tĩnh Thu chỉ có thể oán giận mà mắng chửi bậy bạ, kích động lòng dân đối kháng quân vương, nhưng Thẩm Dận Chi thì không vậy.
Hắn cầm quân quyền, chân chính có thể thiết lập một cuộc trả thù, là người có thể giao phó.
Hắn có thể làm như vậy vì lý do nào đó, cũng có thể chỉ vì tự tin.
Trong nháy mắt, Hoàng đế cảm thấy sợ hãi.
Gã vốn muốn vò tấu chương trong tay thành một nắm ném đi, chỉ là bàn tay run run thật lâu vẫn không thể làm gì.
Nội thị thấy sắc mặt gã xấu tệ, chòm râu hoa râm cũng run rẩy kịch liệt, vội tới gần giúp gã thuận khí, kính cẩn mà ân cần hỏi nhỏ: "Bệ hạ, ngài có khỏe không?".
Truyện Ngôn Tình
Hoàng đế có chút bất lực khép chỗ tấu chương lại: "Giao nó tới ba tỉnh, gọi vài vị tể tướng đến thương nghị xem nên xử trí thế nào.
Còn sứ thần Nhu Nhiên ——"
Gã mệt mỏi dặn: "Điều khoản trao đổi lúc trước toàn bộ đều không tính.
Cụ thể như thế nào để lần sau bàn tiếp."
Không chỉ Hoàng đế mà Hình Bộ, Đại Lý Tự, đám Ngự sử, thậm chí chư vị tể tướng đều nhận được bản lời khai tường tận của Lý Thao, trong đó xen lẫn thư của Nghi Quốc công cùng lời khai của các nhân chứng còn lại chính xác đến không thể chối cãi, khó khăn lắm mới bình ổn được triều cục lại lần nữa nhốn nháo.
Xương Nguyên thua trận, Trấn Quốc công vì nước hy sinh, mười vạn thân xác chôn xương phía bắc.
Nguyên nhân cho tất cả lại vì một kẻ tư lợi, chẳng phải đáng hận, chẳng phải nên giết hay sao?!
Buổi sáng hôm sau, học trò Quốc Tử Giám tụ tập trước cửa hoàng cung cầu xin: "Mong bệ hạ minh giám lòng thành, lập tức chém đầu Tô Tử Lộc(Nghi Quốc Công)!"
Đám Ngự sử liên hợp dâng thư thỉnh cầu tra rõ vụ án này, mà trong chợ, tiếng bàn tán cũng không ít.
Mới sáng sớm Tấn Vương nghe bảo, suýt nữa hồn bay phách lạc, bỏ bữa sáng, tùy tiện mặc y phục, giục ngựa tới phủ Nghi Quốc công.
Hắn hoảng loạn, cơ thể không ngừng run rẩy: "Ông ngoại, giờ phải làm sao?"
"Phế vật Lý Thao!" Tấn Vương giận chó đánh mèo, chửi: "Có mỗi việc đấy mà làm không xong!"
Tấn Vương hoảng loạn, Nghi Quốc công chẳng lẽ không hoảng hốt, thấy rùng mình, trán y túa mồ hôi: "Thẩm Dận Chi thân là tướng sĩ biên ải lại tự tiện nhốt giám quân, nghiêm hình tra khảo vốn là tội lớn.
Chúng ta chỉ cần cắn chặt răng nói là lão (Lý Thao) bị bức cung......"
"Không được!" Tấn Vương thống khổ lắc đầu, lấy ra một xấp lời khai Ngự sử thu được: "Thẩm Dận Chi rất thận trọng, thu thập lời khai của mấy người lại chặt chẽ với ngày đó, tùy tiện đùn đẩy không ổn.
Ông ngoại vẫn nên nghĩ cách khác đi!"
Nghi Quốc công ruột gan rối bời, sao có thể nghĩ cách gì, nhìn thằng cháu hoàng tử trước mặt, nước mắt giàn giụa: "Điện hạ, lão thần làm vậy đều là vì người.
Máu mủ ruột thịt với nhau, người không thể thấy chết mà không cứu!"
Xương Nguyên bại trận, Trấn Quốc công cùng mười vạn sĩ tốt chết trận.
Hậu quả lớn như vậy, một khi tội danh chứng thực, Nghi Quốc công tất nhiên phải chết, cả Tô gia cũng không trốn được tội chết.
Tấn Vương nhiều năm gọi y là ông ngoại, cảm tình vẫn có, chưa nói Tô gia là nhà mẹ Tô Hoàng hậu, là nhà ngoại hắn, một khi Tô gia đổ, hắn cũng mất đi cái chống lưng mạnh nhất.
Ý nghĩ của Tấn Vương chợt vụt qua: "Nếu không thể thoát tội liền nghĩ biện pháp làm việc này lớn hóa nhỏ, nhỏ thành không!"
Nghi Quốc công bi quan bảo: "Làm thế nào được? Thẩm Dận Chi đã bóc trần việc này rồi, sao mà chịu dễ dàng bỏ qua!"
"Không chịu bỏ qua cũng phải bỏ qua!" Đáy mắt Tấn Vương chợt lạnh: "Hắn tự ý bỏ tù giám quân, phụ hoàng nhất định không vui, chưa chắc dã chịu thuận theo, thành toàn cho tâm nguyện của hắn, vả lại, lúc trước tham dự vào việc này, không chỉ có mỗi ông ngoại!" Nói rồi, hắn đảo mắt về hướng nam, trên mặt thoáng một lớp mỉa mai.
Nghi Quốc công nghe vậy hai mắt hơi sáng: "Ý ngươi là —— phủ Cao Lăng hầu?"
"Không, không ổn!" Tia sáng đáy mắt y lại ảm đạm đi xuống, lắc đầu nói: "Ngày đó việc của Cao Lăng hầu phu nhân đã làm Thẩm gia với Lục gia mỗi người một ngả.
Thẩm Dận Chi một lòng nghĩ báo thù cho phụ thân sẽ không chịu vì Lục gia mà thu tay lại đâu."
"Cao Lăng hầu tham gia việc đó nhưng Lục lão thái quân thì không." Trong lòng Tấn Vương đã xó dự tính: "Bà ta là ngoại tổ ruột của Thẩm Dận Chi, quan hệ rất sâu đậm.
Vị trưởng bối hắn luôn yêu thương đau đớn quỳ xuống xin, chẳng lẽ hắn không mềm lòng?"
Nghi Quốc công cũng có chút rõ ràng, cười gượng: "Nói cũng phải.".