[ CẢNH CÁO: Nội dung dung có yếu tố không phù hợp với người dưới 18+ ! Người phản cảm xin hãy bỏ qua chương này! ]
___
"Đến đi." Hứa Lan Chu thở hổn hển khiêu khích y.
Kỳ Bạch Nhiên cười một cách sung sướng, y nhướn người tới, hôn tới tấp lên môi Hứa Lan Chu, Hứa Lan Chu cũng nhiệt tình đáp lại.
Từng loạt hơi nóng cùng tiếng thở dốc văng vẳng ngay bên tai, không gian cũng vì hai người bọn họ mà trở nên nóng rực.
Kỳ Bạch Nhiên mò tay xuống phía dưới, y hấp tấp đến nổi mà cầm lấy cái đó của Hứa Lan Chu, dùng ngón tay linh hoạt xoa nắn vài cái.
Làm hắn bị kích thích, cả cơ thể như bị giật điện mà vô thức cong eo.
Dưới sự kích thích cuồng nhiệt của Kỳ Bạch Nhiên, Hứa Lan Chu đã nhanh chóng cứng rắn.
Hắn thở dốc từng hơi dồn dập, liếc đôi mắt ướt át đa tình nhìn xuống.
Thấy được chỗ đó của Kỳ Bạch Nhiên đã phồng lên rất lớn, giống như một túp lều được dựng lên.
Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút sợ hãi, kích thước vật đó khi cứng lên liền khủng bố đến phát sợ, đã không thấy thì thôi, mà đã thấy rồi thì da đầu hắn đã không khỏi run lên khi biết thứ đó chốc nữa sẽ được cấm sâu vào mình.
Hắn bây giờ cảm thấy ban nãy bản thân đã quyết định quá sớm.
Hắn chọc vào lửa rồi, bây giờ muốn dập thì có còn kịp không?
Thế nhưng khi Hứa Lan Chu nhìn tới vẻ mặt nôn nóng và đôi mắt đỏ rực có chút ướt át của Kỳ Bạch Nhiên, Hứa Lan Chu thật không biết là hắn nên khóc hay nên cười, xem ra là hắn không thể chạy được rồi.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn người dưới thân, cảm thấy da đầu tê rần.
Y đã nghĩ rằng mình bị từ chối rồi chứ, nhưng bây giờ nhìn xem, người nọ thật sự đang nằm dưới thân y, nhìn y nằng ánh mắt tràn ngập diễm tình.
Nhìn từng tấc da tấc thịt mờ ẩn phía sau lớp vải, trong y liền trở nên rạo rực.
Y thô bạo cởi hết quần áo của mình cùng người nọ ra, tàn nhẫn vứt chúng xuống sàn nhà.
Hứa Lan Chu nhìn động tác gấp gáp của y, hai tai hắn đỏ lên, trong lòng lo lắng đến quặn lại nhưng bên ngoài hắn vẫn mỉm cười khiêu khích, tỏ ra rằng không có việc gì phải sợ.
Đôi mắt xanh trong veo của Hứa Lan Chu sóng sánh ánh nước, mái tóc màu ánh kim khi bị trăng soi đến lại càng rực rỡ.
Kỳ Bạch Nhiên thấy đôi môi đỏ thẫm của người nọ cong lên, dưới tình cảnh này càng khiến cho Kỳ Bạch Nhiên thấy nóng rực, cả cơ thể to lớn của y bất giác run rẩy.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn người dưới thân bằng ánh mắt bất lực, chỉ vì một nụ cười của người nọ thôi mà cũng đã khiến cho y bị kích thích đến toàn thân tê dại rồi, vậy mà người này cứ như có như không mà luôn cố tình quyến rũ y nữa chứ, thật ranh mãnh mà.
Kỳ Bạch Nhiên nhanh chóng lật người Hứa Lan Chu lại, để cả phần eo hông của hắn đối diện với mình.
Nhìn cặp mông căng mọng cùng cặp đùi trắng nõn của người nọ đang chống lên hướng về phía y, não y liền như bị trích điện một cái, cảm giác run rẩy mãnh liệt này làm da đầu y tê dại.
Không kìm được nữa, Kỳ Bạch Nhiên đã thô bạo kéo quần lót của Hứa Lan Chu xuống mắt cá chân, sau đó y đã ngây người.
Nơi đó của Bảo Bảo đúng như y nghĩ, nó có màu phấn hồng lại sạch sẽ và hoàn toàn không có mùi gì khác ngoài mùi sữa tắm mà Bảo Bảo thường dùng.
Lồng ngực Kỳ Bạch Nhiên phập phồng lên xuống một cách mãnh liệt, hình ảnh trước mắt quá kích thích, khiến y gần như không chịu nổi.
Nếu y cho vào liền thì có được không?
Suy nghĩ này vừa bật ra, Kỳ Bạch Nhiên đã dứt khoát gạc bỏ.
Nếu y cho vào liền thì Bảo Bảo sẽ bị thương mất, y không muốn để cho người nọ vì mình mà bị thương, vì thế y chỉ có thể liều mạng mà nhẫn nhịn.
Đã nhịn lâu đến như vậy rồi, chút khó khăn trước mắt đây thì có là gì chứ...
Kỳ Bạch Nhiên ân cần nâng hông của Hứa Lan Chu cao lên một chút, rồi dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông trắng mút của người nọ, y nghiêm túc nói với Hứa Lan Chu một câu.
"Thật muốn...Nuốt em vào bụng.
Để những kẻ khác không thể nhìn thấy em."
Hứa Lan Chu nghiêng đầu, hai mắt hắn sóng sánh nước, tuy vậy hắn vẫn kiêu căng mỉm cười: "Anh không thể nuốt em vào bụng được." Mái tóc xoăn rũ xuống cùng nụ cười mị hoặc được ánh trăng soi sáng, tỏa ra sự quyến rũ nồng đậm không gì có thể sánh bằng.
Hai mắt Kỳ Bạch Nhiên vương tơ máu, hận không thể một ngụm nuốt luôn người nọ vào trong bụng.
Nếu như có kẻ nào nhìn thấy bộ dạng này của em ấy, y nhất định sẽ xé tên đó ra làm trăm mảnh!
Bộ dạng hiện tại của người này, chỉ được phép cho mỗi y ngắm nhìn!
Thấy Hứa Lan Chu cười khiêu khích, Kỳ Bạch Nhiên liền vùi đầu vào cổ hắn, hung hăng cắn mút cái cần cổ trắng nõn ấy, để lại từng vệt tựa như mai đỏ dưới tuyết trắng, giống như y dùng việc ấy để đánh dấu khẳng định chủ quyền của mình.
Từng chỗ mà Kỳ Bạch Nhiên lướt qua đều để lại những dấu vết ướt át nóng bỏng, Hứa Lan Chu úp mặt xuống mặt ghế, nhận lấy sự thân mật này.
Đột nhiên, cả người hắn chấn động.
Ngón tay không thành thật của Kỳ Bạch Nhiên liên tục di chuyển ở thân dưới của hắn, ngón tay ấy thế mà lại có ý đồ muốn đi vào nơi tư mật phía sau.
Hứa Lan Chu nhìn Kỳ Bạch Nhiên bằng ánh mắt ướt át, cả người hắn run lên, cả cơ thể bị kích thích khiến da đầu hắn tê dại.
Kỳ Bạch Nhiên dịu dàng an ủi người nọ, từng câu từng chữ, đều muốn dời đi sự chú ý của người trong lòng.
"Bảo Bảo...đừng sợ...sẽ không quá đau đâu..." Vừa nói y vừa thở gấp.
Hứa Lan Chu than khổ trong lòng, hắn thừa biết, làm chuyện này sao có thể không đau cho được? Tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi hai ngón tay ấy từ từ đi vào trong nơi tư mật, Hứa Lan Chu đã đau đớn đến độ nắm chặt lấy gối trên ghế, cơ thể không thể không chế được mà run lẩy bẩy, nước mắt sinh lý cũng tự động trào ra.
Kỳ Bạch Nhiên lại dịu dàng an ủi người nọ: "Thả lỏng...Bảo Bảo...Anh không động được."
Nhìn người trong lòng khổ sở như vậy, y đau lòng muốn chết, sâu bên trong cơ thể của người nọ, ấm nóng là như vậy, y thật muốn điên cuồng mà xiên xỏ cơ thể này, nhưng y không thể.
Y không thề muốn làm gì đau đớn cho người trong lòng của mình.
Nhìn một dạng đau đớn khổ sở mà nắm chặt gối của Hứa Lan Chu, Kỳ Bạch Nhiên xót xa không thôi.
Kỳ Bạch Nhiên lại một lần nửa khuyên nhủ người trong lòng.
"Bảo Bảo...thả lỏng, thả lỏng nào..."
Hứa Lan Chu bị sự đau đớn hành hạ đến độ muốn mất đi lý trí, nhưng khi nghe những lời nói dịu dàng của Kỳ Bạch Nhiên, hắn cũng bất giác thả lỏng người ra, rồi cố gắng tiếp nhận những ngón tay của y.
Kỳ Bạch Nhiên cảm nhận được phía dưới của người nọ đang dần thả lỏng, y tuy rằng muốn bùng nổ tới nơi nhưng vẫn gắng nhịn lại, y chậm rãi, nới lỏng phía dưới cho Hứa Lan Chu.
Khi ngón tay ấy chậm rãi di chuyển, Hứa Lan Chu có thể cảm nhận rõ mồn một nơi đó của mình bị ngón tay ấy xâm nhập.
Ngón tay đó thon dài, đi một chút liền đẩy hết phân nửa.
Hứa Lan Chu đau đớn những vẫn ra sức thả lỏng, cả người hắn ẩm ướt mang theo một tầng mồ hôi mỏng, hắn vùi đầu vào gối, cắn răng tiếp nhận.
Ngón tay càng ngày càng đi sâu vào, không biết chạm đến chỗ nào mà cơ thể Hứa Lan Chu co giật một cái, sau đó lại xụi lơ trên ghế.
Kỳ Bạch Nhiên cười gian tà, y vuốt ve eo của Hứa Lan Chu.
Trong lòng không nhịn được liền mừng rỡ, chỉ cần chạm vào chỗ này, thì sẽ không đau nữa.
Hứa Lan Chu khó chịu vặn vẹo eo lưng, khuôn mặt hắn đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Chỗ đó...chỗ đó...lạ lắm."
Cặp mắt đỏ sẫm của Kỳ Bạch Nhiên luôn nhìn chầm chầm vào Hứa Lan Chu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, từng biểu cảm nhỏ của hắn đều được y đặt vào mắt, nên khi thấy hắn cong eo vặn lưng vì khó chịu, Kỳ Bạch Nhiên lại cười gian tà mà cố tình ấn vào hai cái, khiến Hứa Lan Chu giật thót mở to mắt trợn trừng y.
"Ấn vào đây...sẽ không đau nữa." Kỳ Bạch Nhiên mỉm cười, dưới ánh trăng sáng, con ngươi y sâu thẫm đến kì lạ, làm cho người nhìn thấy vô thức phải đắm chìm.
Kỳ Bạch Nhiên đã không thể nhẫn nhịn được nữa, y bóp lấy cặp mông căng mọng của người nọ, sau đó liền đem phân thân đã phát động từ nãy đến giờ cắm vào sâu bên trong huyệt động ấm nóng ấy.
Hứa Lan Chu bị hành động bất ngờ này của y làm cho cứng người, ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của chính hắn.
Người này vừa cho vào đã liền như một con thú dữ mất đi lý trí mà ra sức phát động.
Từng cú va chạm mạnh mẽ của y kéo căng các nếp uốn yêu kiều bên trong, làm Hứa Lan Chu chỉ có thể vô lực mà tiếp nhận.
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, đâm cho Hứa Lan Chu không nói được đầy đủ câu nào, ma sát tạo ra khoái cảm làm cho cả y và hắn đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
Khoái cảm điên cuồng đánh úp lại, cả người Hứa Lan Chu như đang phiêu giữa đám mây.
"A...Nhanh lên...Nhanh chút nữa!...ức..."
Kỳ Bạch Nhiên giơ tay chỉnh sửa lại mái tóc rối tung của người nọ, sau đó lại nồng nhiệt hôn đáp lại sự nhiệt tình của đối phương.
Kỳ Bạch Nhiên cười tà mị, rồi tiếp tục điên cuồng ra vào.
Va chạm mãnh liệt làm cho cánh mông của Hứa Lan Chu đỏ rực, tiếng rên rỉ của hai người vang vọng khắp nơi trong phòng đọc sách, may mà phòng có cách âm, nếu để Kỳ Bách Ngạn nghe thấy được, chắc chắn sẽ không xong.
Hứa Lan Chu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bắn ra.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn một dạng của hắn mà hoa cả mắt, dưới sự kích thích của thị giác và thân thể, y cũng đạt tới đỉnh điểm của cao trào.
...
Vừa tỉnh dậy, ập đến chính là một cơn đau nhức của cơ thể, hai mắt Hứa Lan Chu sưng vù, chắc là vì ngày hôm qua hắn đã khóc quá nhiều.
Hứa Lan Chu: "..."
Hắn nhìn người đàn ông tuấn tú nằm ở dưới người mình, anh ta cao hơn 1m9, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đã nhắm lại, bờ môi y đỏ thẫm, mái tóc rơi tán loạn ở trên mặt.
Đẹp không tùy vết, Hứa Lan Chu thầm cảm thán.
Hắn lê lết cái thân muốn tàn phế của mình vào phòng tắm, tối qua làm hăng quá, Kỳ Bạch Nhiên cùng Hứa Lan Chu làm xong thì mệt đến độ ngủ luôn, một đêm như vậy, Hứa Lan Chu nằm trên người của Kỳ Bạch Nhiên ngủ đến sáng.
Hứa Lan Chu bước vào phòng tắm, hắn sửng sờ khi nhìn vào chiếc gương chiếu toàn bộ cảnh tượng trên cơ thể mình.
Những dấu hôn trải dọc trên cơ thể, nhiều đến nổi gần như là ở ngóc ngách nào cũng thấy, còn có cả rất nhiều vết cắn.
Kỳ Bạch Nhiên là chó sao?
Hứa Lan Chu tức giận, cắn gì mà cắn lắm chỗ thế?
Đến đùi và chân của hắn cũng hằng lên vết cắn và vệt hôn, càng đáng nói hơn là ở mông hắn cũng có.
Hứa Lan Chu đạp bức tường vô tội một cái.
Mẹ! Y là chó thật sao?
Hệ thống bị Hứa Lan Chu tức giận mà đánh thức, 1314 nhảy dựng lên khi thấy tình cảnh của Hứa Lan Chu, nó nghi hoặc hỏi một câu.
[ Kí chủ, ngài bị chó cắn sao? ]
Hứa Lan Chu nở một nụ cười âm trầm nhìn nó.
"Phải, ta bị chó cắn."
1314 tá hỏa, nó gấp gáp nói với Hứa Lan Chu: [ Vậy phải mau chóng đi tiêm ngừa thôi, tránh bị bệnh dại! ]
[ Ngài có muốn cưỡi mèo đến bệnh viện không? ]
Hứa Lan Chu bị lời nói của nó chọc cười: "Một con mèo vô dụng như mi có thể cho ta cưỡi được sao? "
Kỳ Bạch Nhiên bị tiếng cười sảng khoái của Hứa Lan Chu làm cho bừng tỉnh, y vừa mở mắt, đã tìm kiếm người trong lòng.
Bằng tốc độ nhanh nhất, y mở cửa rồi xông vào phòng tắm, thấy Hứa Lan Chu đang quần khăn tắm ngang hông, trên người còn lưu lại rất nhiều vết hôn mà mình để lại, tim y bất giác đập nhanh hơn.
Hứa Lan Chu xoay người lại nhìn y, hắn lại nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, ngoắc ngoắc ngón tay thon gọn ý bảo Kỳ Bạch Nhiên lại đây.
Kỳ Bạch Nhiên trong bụng vui như mở cờ, nhanh trong xách chân mà chạy đến, vừa chạy tới chỗ của Hứa Lan Chu, y đã phải ăn một đạp mà té lăn xuống đất.
"Anh hay lắm, dám lừa gạt em." Hứa Lan Chu đạp một chân lên người Kỳ Bạch Nhiên.
Kỳ Bạch Nhiên cũng không chống cự, y để mặc cho Hứa Lan Chu đạp trên người mình.
Kỳ Bạch Nhiên cười tít cả mắt, y giở giọng năn nỉ: "Vợ à, anh xin lỗi, tha thứ cho anh lần này đi."
"Nói đi, anh còn dám lừa lạt em nữa không?"
Kỳ Bạch Nhiên giơ hai tay lên hàng: "Không dám, không dám nữa."
Hứa Lan Chu hừ một tiếng rồi mới bỏ qua cho y.
Kỳ Bạch Nhiên đứng dậy, đã liền nhào tới ôm lấy cái eo mềm dẻo của Hứa Lan Chu mà xoa vài cái.
"Đừng giận nữa, Bảo Bảo, một chút nữa anh đưa em đi chơi.
Ngày mai anh sẽ đưa em đi học."
Hứa Lan Chu không để ý tới y nữa mà lấy bàn chải đánh răng rửa mặt.
Làm xong, hắn cũng lấy bàn chải rồi xịt kem đánh răng lên đưa cho Kỳ Bạch Nhiên.
"Đánh răng rửa mặt đi rồi đưa bé cưng đi ăn sáng."
Kỳ Bạch Nhiên vui vẻ cầm lấy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thật nhanh.
Một ngày của họ cứ trôi qua yên bình như vậy, ngày mai sẽ là ngày mà Hứa Lan Chu sẽ đi học lại, cũng gần đến thời gian mà Thời Xuyên tốt nghiệp đến nơi rồi..