Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Kỳ Bạch Nhiên thanh thản ngồi trên ghế mà nhìn thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên tiến tới rất nhanh, người ấy nắm lấy cổ áo y rồi lớn tiếng hỏi: "Nói đi, tại sao lại giữ ảnh của tôi hả?"
Kỳ Bạch Nhiên không trả lời, người này là người cho dù có nằm mơ, y cũng muốn có được.
Lại ngước mắt nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, bên trong đấy không bao quát một chút tình cảm nào cho y cả, một cảm xúc chua xót dâng lên như thủy triểu.
Y liều mình, kéo thiếu niên vào lòng mình rồi hôn tới.
Kỳ Bạch Nhiên chỉ chạm môi thiếu niên ấy một cái, rồi liền nhanh chóng mà tách ra.
Y nghiêm túc nói với người trước mặt: "Vì anh thích em." Không những thích em, mà anh còn yêu em.
Nhưng nếu muốn con người này là của riêng mình, thì y phải chầm chậm mà tiến tới.

Nếu không với tính cách của người nọ, y có thể chắc chắn rằng người ấy sẽ chạy mất.
Thiếu niên ấy ngây ngốc nhìn y, y lại nghiêm túc nhìn thiếu niên, trông một dạng của em ấy thật đáng yêu.
Nhưng chỉ vài giây sau, hành động của thiếu niên lại làm cho Kỳ Bạch Nhiên chua xót đến không thở được.
Kỳ Bạch Nhiên dường như nhận ra thiếu niên ấy đang muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, y liền nhanh chóng nắm lẩy eo người nọ mà giữ lại.
Vì sợ thiếu niên ấy đau, nên y chỉ cứng tay lại chứ không dám dùng sức.
Kỳ Bạch Nhiên gấp gáp nói với thiếu niên.
"Thời Xuyên, anh thích em."
Kỳ Bạch Nhiên thấy thiếu niên ấy không để ý tới mình, y vẫn khốn khổ mà lặp lại lần nữa.
"Thời Xuyên! Anh thích em."
Thiếu niên ấy vẫn không để ý tới y, nhìn thấy thiếu niên ấy cố thoát khỏi vòng tay y như vậy, y đau khổ gào lên cái tên "Thời Xuyên!"
Người nọ vẫn không để ý tới y, trong lòng y liền dâng lên rất nhiều cảm xúc khác lạ.

Y tủi thân, chua xót cùng cực.
Kỳ Bạch Nhiên thả lỏng tay, đôi mắt cũng không kìm được chảy ra dòng nước mắt ấm nóng, con ngươi y dần mất đi tiêu cự, thế giới này có lẽ không đáng để cho y sống nữa rồi.

Sâu trong linh thức của Kỳ Bạch Nhiên, có thứ gì đó dường như đang ăn mòn trái tim y, nhưng y không quan tâm nữa, y ngồi trên ghế, đôi mắt sẵm màu như sắp mất đi ý thức.
Chỉ một chút nữa, y sẽ rơi vào vực thằm của tội ác, nhưng đột nhiên Kỳ Bạch Nhiên lại nghe thấy tiếng nói của thiếu niên.
"Kỳ Bạch Nhiên, cưới em nhé!?"
Y bật dậy ngay lập tức, không thể tin được mà hỏi lại thiếu niên.
"Em nói gì cơ?"
"Em nói cưới em nhé?"
Kỳ Bạch Nhiên không nói gì nữa, y phóng như bay lại, ôm chặt thiếu niên ấy vào lòng.
Y biết rõ, thiếu niên ấy chỉ đang thương hại mình thôi...!nhưng cũng tốt.

Nếu như sự thảm hại này có thể khiến thiếu niên ấy ở bên mình, y sẽ chấp nhận.
**•
Từ khi cưới nhau, tình cảm của y cùng thiếu niên ấy càng ngày càng tốt đẹp, y có thể cảm nhận được, thiếu niên ấy cũng đang dần chấp nhận mình.
Nhưng có một ngày, thiếu niên lại ấy nói với y một câu khiến cho y sững sờ
"Em sẽ chết, vào một ngày không xa."
Em nói cái gì vậy? Làm sao có thể? Kỳ Bạch Nhiên cũng không thể tự lừa mình được nữa, từ khi điều tra tư liệu về thiếu niên ấy, y cũng đọc luôn cả thông tin về bệnh án của thiếu niên.
Thời Xuyên bị ung thư não.
Với những dụng cụ cộng thiết bị hiện tại, làm sao có thể chữa được bệnh cho người ấy?
Vì chuyện này mà Kỳ Bạch Nhiên đã mất ngủ gần một tháng, y đã tự quyết định, nếu thiếu niên ấy có rời xa cõi đời này, y cũng sẽ cùng thiếu niên đi đến kiếp khác.
Nhưng rất may cho y, Kỳ Bạch Nhiên cùng Thời Xuyên sống với nhau được 10 năm.
Cả hai vẫn vậy, vẫn một lòng hướng về đối phương, Kỳ Bạch Nhiên vẫn luôn chăm sóc cho người ấy từng li từng tí.
Sau 10 năm, tình cảm của hai người không những không phai nhạt mà còn càng ngày càng nồng thắm.
Cuộc sống hạnh phúc ấy, Kỳ Bạch Nhiên chỉ muốn kéo dài mãi mãi.
Cho đền tháng 5 năm 2008.
Những chuyện mà y không muốn xảy ra nhất bắt đầu ập đến.

Hôm đó, Kỳ Bạch Nhiên đang pha sữa ấm cho người nọ thì chợt nghe thấy âm thanh ho sặc sụa của người ấy phát ra từ trong phòng.
Y gấp rút chạy tới, vừa chạy đến Kỳ Bạch Nhiên cứng cả người.

Mùi máu tanh gay gắt sọc thẳng lên mũi làm cho cổ họng y nghẹn lại.
Ngày ấy tới rồi sao? Không được, không được!
Kỳ Bạch Nhiên chạy tới đỡ lấy Thời Xuyên, y đỡ người ấy ngồi lên giường ,song mới vào phòng bếp, lấy khăn lau những vệt máu đỏ thẫm bị người nọ ho ra.
Thời Xuyên đột nhiên cẩm lấy tay của y, thản nhiên nói một câu.
"Em sắp chết rồi Bạch Nhiên."
Dây thần kinh của y như muốn sụp đổ, y buông khăn nắm lấy mu bàn tay người nọ, nhẹ nhàng vỗ lên đó mấy cái, rồi lại dịu dàng nói với người trước mặt: "Anh sẽ cùng em."
Nhìn thấy khóe mắt của người nọ cũng đỏ lên, y cũng không dằn được chua xót, nhưng sau đó y lại nghe thấy người ấy nói một cầu cho đến lúc chết y cũng không quền được.
"Anh không được chết, anh phải sống thật tốt."
Kỳ Bạch Nhiên bình tĩnh nhìn người trước mặt, dù đã qua nhiều năm, nhan sắc của thiếu niên ấy vẫn không thay đổi mấy, nhưng nếu người ấy có trở nên xấu xí, y cũng sẽ yêu em.
Kỳ Bạch Nhiên lại dịu dàng xoa bóp tay cho người nọ, vừa xoa bóp vừa chẩm chậm nói: "Không có em, anh cũng không sống nổi."
"Nhiều năm như vậy, anh đúng là có bệnh mà." Hứa Lan Chu cười trêu ghẹo.
Cả hai cùng bật cười, bầu không khí lại trở nên ấm áp.
Tháng 6 năm 2008.
Thời Xuyên cùng Kỳ Bạch Nhiên đều mất ở cái mùa hè nắng đẹp này.
Chứng kiến cảnh người yêu mình mất trong lòng hắn, Kỳ Bạch Nhiên cũng không do dự mà uống thuộc độc tự
sat.
Dùng ý thức cuối cùng, bò lên giường nằm kế thân xác đã dần lạnh lẽo của người nọ, trước khi nhắm mắt vẫn không quên nói với người nọ một câu.
"Kiếp sau...Hãy cưới anh một lần nữa nhé?"
Kỳ Bạch Nhiên cùng Hứa Lan Chu để lại cho Kỳ Bách Ngạn một tài sản khổng lổ, trong đó còn có cả di trúc, tấm di trúc này chính là của Kỳ Bạch Nhiên.

Tài sản, Kỳ Bách Ngạn muốn sài như nào thì sài, nhưng khu bảo tồn ở thành phố A tuyệt đối không được bán.
Kỳ Bách Ngạn cũng không hiểu vì sao, nhưng nếu là căn dặn của Kỳ Bạch Nhiên, cậu nhất định sẽ thuận theo.
13 năm sau, khi Kỳ Bách Ngạn 35 tuổi.
Cậu thiếu niên năm nào nay đã trở thành một người đàn ông đáng tin cậy.

Kỳ Bách Ngạn dắt theo đứa con trai nhỏ của mình đi đến khu bảo tồn ở thành phố A của cậu mình để tham quan.
Nhìn thấy cánh cửa séc đã lâu không được mở, Kỳ Bách Ngạn nghĩ rằng ở bên trong có thể đã bị đóng bụi bặm.
Từ khi đọc di trúc đến giờ, cho dù có thất bại hay thành công anh cũng không đem khu bảo tồn của cậu mình đi
ban.
Di trúc đã được anh đóng khung treo ở trong căn biệt thự phía tây, nơi anh cùng cậu và mợ của mình từng sinh sống.
Kỳ Bách Ngạn gọi người mở cánh cửa ấy ra.
Vừa mở được khóa, anh đã tiến tới chỗ cánh cửa, muốn được tự mở nó.
Khi mà cánh cửa được mở ra, Kỳ Bách Ngạn đã không nhịn được mà chảy nước mắt.
Trong khi bảo tồn treo rất nhiều hình ảnh của Thời Xuyên, nhưng đứa con trai của anh lại không hiểu vì sao ba mình lại bật khóc, đứa con trai chỉ lên tấm hình lớn trước mặt, nhỏ giọng hỏi.
"Đó là ai vậy ba?"
Kỳ Bách Ngạn rất xúc động mà trả lời với đứa nhỏ rằng: "Đó là bà hai của con, là người mà cậu của ta yêu nhất trên đời này."
Yêu đến mức có thể chết cùng người ấy.
Đứa con trai không thể tin được, nó tròn mắt chỉ vào tấm hình thiếu niên xinh đẹp trước mặt mình.
"Nhưng người này là con trai mà ba?"
Kỳ Bách Ngạn cười với đứa nhỏ một cái.
"Nhưng tình yêu thì lại không phân biệt giới tính."
Tình yêu xuất phát từ hai trái tim rung động thì làm gì liên quan đến giới tính?
Đứa nhỏ như ngộ ra gì đó liền gật gật cái đầu nhỏ.
Nó chạy sâu vào phía trong, Kỳ Bách Ngạn cũng đi chầm chậm vào, nhìn vào những ngày tháng ở dưới tấm ảnh, anh có thể biết được đó là năm bao nhiều và được chụp khi nào.
Kỳ Bách Ngạn đột nhiên đứng sững lại một chỗ, tấm ảnh này là chụp chính anh từ 23 năm trước.

Anh đưa tay sờ lên tấm ảnh, nhìn thiếu niên từng bế mình rồi nhìn đến một đứa nhỏ bị thiếu niên ấy bế dỗ dành trong lòng, anh không khỏi chua xót.

13 năm trước, khi nghe tin Kỳ Bạch Nhiên và Thời Xuyên mất.

Anh đã đau khổ, tuyệt vọng đến nhường nào, nhưng thật may mắn khi anh vẫn còn có Hoa Bắc Thành ở bên an ủi, Hoa Bắc Thành cùng Trần Tĩnh cưới nhau vào mấy năm trước rồi, không biết hiện tại ra sao.
Kỳ Bách Ngạn nhìn những hình ảnh từ tháng 6 năm 1997, anh cũng không ngờ rằng cậu mình chụp nhiều hình ảnh của thiếu niên ấy như thế, vừa nở nụ cười nhưng nghĩ tới hai người trong ảnh, Kỳ Bách Ngạn liền nhăn mặt mà chua xót.
Càng đi vào càng thấy nhiều hình ảnh của từng năm, trong đây có rất nhiều ảnh.

Ở nơi này, anh có thể nhìn thấy được cả quá trình trưởng thành của thiếu niên năm ấy và của chính mình.
Anh thì từ một cậu nhóc lớn lên thành một thiếu niên trẻ, còn thiếu niên ấy thì từ một thiếu niên xinh đẹp lớn lên lại thành một người thành thục, trưởng thành.
Nhưng đó cũng chỉ là vẻ ngoài, vì anh biết rõ, tính tình của thiếu niên ấy vẫn như vậy, dù 10 năm đã trôi con ngời ấy vẫn không hề thay đổi.
Vẫn là một người rạng rỡ, rực cháy điên cuồng trong thế giới tàn khốc này.
Kỳ Bách Ngạn đi tới điểm cuối của khu bảo tồn, nhìn thấy Kỳ Khởi Nam đứng dưới tấm ảnh nhìn lên một cách ngơ ngác.
Nó cũng bất giác nói: "Thật đẹp."
Kỳ Bách Ngạn cũng đi tới, điểm cuối của khu bảo tồn này kết thúc bằng một tấm ảnh cưới của Kỳ Bạch Nhiên cùng Thời Xuyên.
Trong đó có rất nhiều người, có anh, có Hoa Bắc Thành, có Trần Tĩnh, có bác Lý, có mọi người.
Kỳ Bách Ngạn ngơ ngác nhìn tới nụ cười rực rỡ của cậu mình cùng người cậu anh yêu.
Kỳ Bách Ngạn cười trong nước mắt.
Anh áp đầu mình vào khung ảnh, nước mắt không ngừng chảy, vừa chua xót vừa kể lại những gì mà anh trải qua.
23 năm rồi cậu ạ, cháu hiện tại đang sống rất tốt, cháu có một người vợ đảm đam, một người con ngoan ngoãn, năm nay nó cũng 7 tuổi rồi, nó tên Kỳ Khởi Nam....
Kỳ Bách Ngạn ôm lấy khung tranh mà kể rất nhiều, kể đến chuyện sau một năm Kỳ Bạch Nhiên cùng Thời Xuyên mất, Hoa Bắc Thành cùng Trần Tĩnh cũng đã cưới nhau, hiện tại hai người bọn họ đã đi du lịch khắp năm châu bốn bể, lâu lắm mới được gặp lại...
Anh kể đến tận chiều tối, rồi mới dẫn Kỳ Khởi Nam về nhà, sau về còn bị vợ mình chửi vì để con đói đến meo cả bụng.
Nhưng Kỳ Khởi Nam thấy nhịn đói một bửa mà được nghe ba kể nhiều như vậy thì cũng rất đáng.
Nó biết ba nó có nhiều chuyện khó nói, nhưng ba sẽ chẳng bao giờ kể cho nó nghe, cho đến hôm nay, nó mới hiểu.
Ba nó cũng có lúc rất yếu đuối, chỉ là không bộc lộ ra, nhưng khi nhìn thấy ông hai và bà hai, ba đã khóc rất nhiều.
Khi đó, nó mới biết được, ai cũng là một đứa trẻ không lớn, chỉ là thời gian bắt người đó trưởng thành.
Cảm xúc rời xa người thân của mình nó bây giờ không biết được, nhưng nhìn một dạng đau khổ của ba nó khi ôm lấy khung tranh mà khóc lóc như một đứa trẻ thì nó cũng có thể hiểu được, cảm giác nhói quặn trong lòng là như thế nào.
Chỉ mong sau này gia đình của nó cũng sẽ sống thật hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận