Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Lý Thừa Viêm cùng những thuộc hạ đang bị trói ở dưới đất đều sững sờ, sau đó cảm giác hoảng sợ từ sâu bên trong linh hồn của những tên này ào ạt kéo đến.
Sức mạnh kinh người gì đây? Người đó là quái vật sao?
Hẳn chính là quái vật! quái vật!
Có tên sợ hãi đến nổi đã ngất đi.
Riêng chỉ có Lý Thừa Viêm và Loạn Chiêu Hoa, Tiêu Bân là giữ được bình tĩnh.
Khi mà thấy hắn tới gần bọn họ, tuy trong lòng có chút run rẩy, nhưng Loạn Chiêu Hoa cùng Tiêu Văn vẫn giữ im lặng xem xem Bệ hạ muốn làm gì.
Hứa Lan Chu hôm nay chỉ mặc một bộ xiêm y màu đen tuyển, tôn lên làn da trắng như tuyết.

Mái tóc hắn được xõa dài gợi lên vẻ đẹp không gì sánh tả.
Lý Thừa Viêm ngước mặt lên nhìn người trước mặt, lại sợ người nọ sẽ kinh tởm vết sẹo ở ngay mắt mình, y lại gục mặt xuống.
Nhưng chỉ vừa gục xuống, Lý Thừa Viêm đã sững sờ, vì sao y lại nghĩ như vậy chứ, đây cũng không phải là lần đầu tiên y gặp bệ hạ....
Hứa Lan Chu chậm rãi tiến đến chỗ của Lý Thừa Viêm, hắn ngồi chồm hồm, dùng Huyết Trường Dạ chạm nhẹ một cái, sợi dây thần đã đứt đọan tan thành mây khói.
"Ngươi tự cởi trói cho những tên kia nhé." Ta đói rồi, còn buồn ngủ nữa, ta muốn đi ngủ.
Hứa Lan Chu quay người đi thẳng vào trong trận doanh, vào tới lều của tên thủ lĩnh, hắn không kiên kị gì mà nằm xuống, sau đó lại liền bật dậy.
Kiểm, kiếm để ở đâu bây giờ?
Hứa Lan Chu tính để nó ở trong không gian nhưng lại chợt nhớ lại, hiện tại nó đã có ý thức, hắn không thể tùy tiện để nó vào trong đó được nữa.

Nhưng nếu mang theo bên người, thì với hình dạng đỏ thẫm cùng sát khí ngùn ngụt với mấy cái âm thanh gào thét trên thân kiếm của nó, tất cả đều rất dễ bị thu hút.
Hứa Lan Chu nhăn mặt, con mắt trên thanh kiếm cũng đang nhìn hắn.

Như hiểu được chủ nhân đang nghĩ gì,
Huyết Trường Dạ liền đổi từ màu đỏ sang màu bạc, nó tự thu lại sát khí rồi đề nén những linh hồn đang gào thét trên thân kiếm.


Rất nhanh nó cũng giống như một thanh kiếm bình thường.
Nhưng Hứa Lan Chu vẫn nhíu mày.
Huyết Trường Dạ thay đổi tất cả nhưng vẫn chừa lại con mắt trên cán kiếm, tuy bất lực nhưng nó chịu biến đổi là tốt rồi.
Nếu xoay lại mặt không có con mắt, thì nhìn thế nào nó cũng chỉ là một thanh kiếm cũ nát bình thường.

Vừa nghĩ,
Hứa Lan Chu đã xoay mặt không có con mắt lại, tính xem xét nó một lần nữa, nào có ngờ con mắt lại đột nhiên mọc lên, làm Hứa Lan Chu giật cả mình.
Huyết Trường Dạ lại mở mắt nhìn Hứa Lan Chu, một người một kiếm đều im lặng đến kì cục.
Hắn cười một cái rồi đặt thanh kiếm dựa vào thành giường, cứ vậy mà yên tâm ngủ một giấc, còn xảy ra chuyện gì thì để mai tính.
Lý Thừa Viêm cởi trói cho Loạn Chiêu Hoa và những người khác xong, y liền ngay lập tức đi tìm Hoàng Đế của y.
Y rất muốn hỏi người đó rằng tại sao người lại ở đây? Một người cao quý như Bệ hạ tại sao giữa đêm khuya khoắt lại ở chốn biên cương hẻo lánh này?
Bước chân của Lý Thừa Viêm càng ngày càng nhanh, thoáng chốc đã bỏ xa những thuộc hạ đi phía sau mình.

Y nhanh chóng đi tới cái lều lớn nhất ở trận doanh, lúc đi đến, y đứng từ ngoài nhìn vào, cách nhau một tấm màn mỏng, Lý Thừa Viêm vậy mà lại có thể nhìn thấy rõ người đang nằm phía trong.
Giống như một một mỹ nhân chìm sâu trong giấc ngủ, người nọ nằm sấp trên giường không có lấy một chút phòng bị.

Mái tóc dài đen mướt của người ấy bung xõa khắp thành giường, tựa như một làn nước tinh khiết đang chảy xuống một con thác.
Cặp mắt Lý Thừa Viêm khi nhìn thấy cảnh tượng ấy dường như đang lay động, y ngây ra như phỗng nhìn người đang nằm trên giường, cánh môi y mấp máy khế gọi một tiếng khản đặc phát ra từ trong cổ họng: "Bệệ hạ,..."
Nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, Lý Thừa Viêm xoay người làm động tác yên lặng: "Bệ hạ ngủ rồi."
Loạn Chiêu Hoa cùng Tiêu Bân gật đầu ra hiệu, cả hai đồng loạt làm động tác yên tĩnh chuyền về cho người phía sau.
Một tên thuộc hạ hỏi khẽ Loạn Chiêu Hoa: "Người bên trong là ai vậy Loạn đô đốc? Theo ta thấy, Lý tướng quân hình như rất để ý tới người nọ."
Loạn Chiêu Hoa có chút không thể tin được: "Ngươi thật sự không biết người bên trong là ai?"
Tiêu Bân cũng ngạc nhiên hỏi hắn: "Ngươi có thật sự là thần dân của nước Đại Chu không vậy?"

Tên này vẫn có chút ngơ ngác, thấy vậy, Loạn Chiêu Hoa liền đứng ra giải thích.
"Người bên trong là Hoàng Đế thứ 7 của Đại Chu.

Là người mà Lý nguyên soái thường kể cho Lý tướng quân nghe khi còn nhỏ."
Tên này mở tròn cả hai mắt, kinh ngạc muốn hốt lên lời nhưng bị Tiêu Bân dùng tay che miệng lại.
Tiêu Bân gõ vào đầu hắn một cái, bảo hắn ta khẽ thôi.
"Ngươi mà hét lên, Bệ hạ mà tỉnh dậy thì chúng ta sẽ gặp phiền toái với Lý tướng quân đấy!"
Tên nọ gật gật đầu, Tiêu Bân mới từ từ hạ tay xuống, vừa được thả ra, tên nọ liền lập tức về tới người Loạn Chiêu Hoa rồi hỏi nhỏ: "Tại sao bệ hạ lại ở đây vậy? Từ kinh thành cách nơi này hơn ba nghìn dặm, vậy mà đề cứu chúng ta mà bệ hạ đã vượt hơn ba nghìn dặm để đến đây! Thật khó mà tin được mà."
Nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Bệ hạ, cả người hắn ta không ngừng run rẩy.
Lý Thừa Viêm khoát tay, y lạnh lùng nói với những người này: "Tất cả giải tán, tránh làm phiền đến giấc ngủ của
Bệ hạ.

Ta sẽ ở đây canh gác, các ngươi mau đi tìm một chút thức ăn đi, sớm mai lại làm cho Bệ hạ một bữa thịnh soạn."
Nói rồi, y quay người đi vào trong, mặc cho đám binh sĩ đang ngơ ngác đứng nhìn.
Lý Thừa Viêm đứng trước đầu giường, y giơ tay, muốn sờ lêm khuôn mặt xinh đẹp trước mặt này, nhưng lại nghĩ đến thân phận khác biệt, Lý Thừa Viêm liền rụt tay lại.
Hứa Lan Chu cũng chưa ngủ sâu, cảm giác có người tới gần, hắn liền mở to đôi mắt trong veo của mình, nhìn trừng trừng vào người Lý Thừa Viêm.
Giật cả mình, tối rồi không đi ngủ, đứng ở đây chính là muốn hù chết ta à?
Hứa Lan Chu thấy người đứng ở đó là Lý Thừa Viêm, hắn nhắm mắt lại nhưng vẫn lười biếng hỏi y một câu như tượng trưng: "Ngươi đến đây làm gì?"
Lý Thừa Viêm nghe thấy người trước mặt đang rặn hỏi mình, y liền cúi thấp người tỏ lòng tôn kính: "Thần đến đây để canh gác thưa Bệ hạ."
Hứa Lan Chu nhắm một mắt mở một mắt nhìn y: "Lý Thừa Tướng có lòng hảo tâm như vậy, vậy thì trấm cũng không khách sáo đâu."
Vì giải cứu ngươi ta đã rất mệt đó nha!
Nói rồi, Hứa Lan Chu lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.


Cả một ngày mệt mỏi, ngày mai lại phải dậy sớm để bay về hoàng cung, mệt chết bốn đại gia rồi.
Thấy người nọ đã chìm vào giấc ngủ, Lý Thừa Viêm mới bắt đầu ngước mặt lên.
Ánh trăng xuyên vào khe cửa, chiếu thẳng lên khuôn mặt điển trai anh tuấn của Lý Thừa Viêm.

Nếu không có vết sẹo dài ở trên mắt, có lẽ y cũng đã trở thành một mỹ nam tuyệt đẹp.
Nhưng có thì đã sao? Vết sẹo dài ấy chỉ làm cho y thêm vẻ nam tính, cả người y vẫn tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Lý Thừa Viêm đứng trước giường, muốn tìm bóng hình cây kiểm màu đỏ lúc nãy.
Sức mạnh của cây kiếm đó quá kinh người, y có thể nhận thấy sự run rẩy kịch liệt khi sóng kiếm chém bay cả nửa trận doanh.
Nhìn thoáng qua quanh lều, y chỉ thấy mỗi thanh kiếm cũ nát bình thường được đặt ở kế bên thành giường.
Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, Lý Thừa Viêm liền sững sốt.

Trên cán cây kiếm bình thường đó ấy vậy mà lại có một con mắt, hơn nữa con mắt ấy hình như đanh nhìn chầm chầm y.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi ngang qua cổ Lý Thừa Viêm.

Tuy biết chỉ là trùng hợp, nhưng Lý Thừa Viêm có thể chắc chắn con mắt ấy chính là đang nhìn mình.
Lý Thừa Viêm cứ như vậy, vừa quan sát vừa trừng mắt với Huyết Trường Dạ hết một đêm.
4h sáng.
Hứa Lan Chu lờ mờ tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra hắn đã thấy được một đôi mắt sắc bén đang nhìn trừng trừng vào mình, hắn nuốt lại cả ngụm khí.
Ngươi đang tính hù chết trẩm sao? Lời này Hứa Lan Chu cố ép mình nhịn xuống, hắn nhàn nhạt hỏi: "Lý tướng quân cả đêm không ngủ để canh gác cho trẫm sao?"
Lý Thừa Viêm cúi người đáp: "Được canh gác cho bệ hạ ngủ là việc không gì sánh bằng ạ." Tuy nói như vậy nhưng lời nói và đôi mắt của y lại không bao quát một chút cảm xúc nào.
Hứa Lan Chu nhìn ra được sự lãnh khốc của y, hắn hạ mắt gật đầu.
Vậy được rồi, giải cứu xong rồi, ta phải đi về.

Nếu không Lưu công công sẽ khóc mất.

"Trẫm phải đi rồi, ngươi cùng các binh sĩ ở lại mạnh khỏe."
Lý Thừa Viêm chấp hai tay lại, rồi cuối người xuống: "Tạ ơn bệ hạ."
Hứa Lan Chu ngước đôi mắt phượng đào hoa nhìn y, hắn lạnh nhạt nói: "Không được nói cho bất kì người nào biết về chuyện hôm nay, rõ chưa?"
"Tuân lệnh."
Hứa Lan Chu khoát tay, hắn hạ mắt xoay người: "Ngươi đi đi, ta phải rời đi rồi."
Lý Thừa Viêm vẫn cúi người không nhúc nhích.

Đợi đến khi Hứa Lan Chu cẩm Huyết Trường Dạ lên, rồi xoay người lại.
Nhìn thấy y vẫn đứng đó, Hứa Lan Chu nhíu mày: "Sao còn không đi?"
"Thần có thể đưa tiễn bệ hạ lên đường được không?"
Lý Thừa Viêm tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt vậy mà lại không tự chủ được mà nhìn trộm Hứa Lan Chu.
"Được không ạ?"
Hứa Lan Chu vuốt vuốt bộ râu trong suốt.
Tên này nhìn thấy chắc cũng không sao nhỉ? Dù sao ở đây cũng không phải thế giới tiên hiệp, để y nhìn thấy cảnh ta cưỡi kiếm, liệu có quá là kì cục không.
1314 hien len nam tren ba vai han.
( Chuyện này không thể để cho những tên này thấy một lần nữa đâu kí chủ à.

)
( Quỹ đạo của thế giới này, vào ngày hôm qua đã xém chút nữa là đã đẩy ngài ra khỏi đây rồi đấy.

)
[ Nếu ngài còn làm lộ liểu nữa, tôi sẽ phải kéo lại đó nha! ]
Hứa Lan Chu nhăn mặt: "Được rồi, vì tương lai bước ra khỏi thế giới này sẽ thành người có văn hóa, ta sẽ cố gắng phấn đấu."
1313 tặc lưỡi hai cái, nó hất đầu: [ Chúc kí chủ may mắn.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận