Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Hứa Lan Chu nghiêm túc nhìn Lý Thừa Viêm, hắn nói bằng chất giọng không có lấy một tia cảm xúc nào.
"Không cần đâu."
Lý Thừa Viêm có chút sững sờ, y ngước mặt lên, tính cầu xin cho mỗi một mình y được tiễn chân người nọ thì vô tình, y đã bắt gặp ánh mắt trong veo đong đẩy nước mắt của đối phương.
Lý Thừa Viêm ngượng ngùng lại gục mặt xuống, che đi cảm giác khó tả này.
Hứa Lan Chu dụi dụi hai mắt, làm vua phải dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, xuyên vào đã lâu như vậy, hắn cũng chỉ vừa mới thích nghi được giờ giấc của Quân Bất Nghi.
Vài ngày nữa hội thảo sẽ tới, hắn sẽ phải đích danh phong trạng nguyên cho các con dân, sau đó sẽ đào tạo bọn họ trở thành một quan nhân tốt.
Để thay thế được mấy chỗ trống bị loại bỏ trước đó, đầu tiên phải cho bọn họ làm thử quan tri huyện, nếu như họ có mưu đồ tham nhũng, lập tức xử phạt nặng.
Hứa Lan Chu không thèm giữ hình tượng, hắn lười biếng ngáp vài cái rồi đi ngang qua Lý Thừa Viêm.
Về thôi, giờ này chắc Lưu công công đã bắt đầu đi tìm mình rồi.
Lý Thừa Viêm đờ người ra, khi quay đầu lại một lần nữa, hình bóng của người nọ đã biến mất.
Tim của Lý Thừa Viêm đột nhiên run mạnh một cái, y hấp tấp chạy ra, thân ảnh của người nọ đã mất dạng.
Thoáng chốc, y đột nhiên cảm nhận được sự trống vắng hiu quạnh, bệ hạ thật kì lạ, đột nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất...
Lý Thừa Viêm đi lại vào phòng, sờ lên cái giường mềm mại còn vương đầy hơi ấm của người nọ, y không hiểu tại sao lại cảm thấy người này rất quen thuộc, tựa như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nếu như vậy, thì đáng lý ra một năm trước y cũng phải có cảm giác ấy chứ?
Khi mà người nọ vẫn còn là một vị Thái Tử anh kiệt, y cũng đã từng gặp qua người nọ rất nhiều lần.
Hôm qua, y đã khá bất ngờ khi nhìn thấy Bệ hạ đột ngột xuất hiện rồi từ trên cao nhảy xuống.
Lúc đó, dây thần kinh của y đã không khống chế được mà giật mạnh mấy cái, nhịp tim cũng xém chút đã ngưng bạt lại.
Nhưng khi nhìn thấy người nọ chém một kiếm bay nửa trận doanh, biểu cảm của y đã không giấu được vẻ kinh ngạc.
Người nọ chậm rãi tiến về phía y, đụng nhẹ một kiếm, sợi dây siết chặt bàn tay y liền biến mất, cảm giác ấy rất kì lạ.
"Ngươi tự cởi trói cho những tên kia nhé."
Chất giọng ngọt thanh quyến rũ làm y sững người, sau đó Lý Thừa Viêm liền thấy người nọ đi vào lều trại, để lại y còn ngơ ngẩn nhìn theo.
Hứa Lan Chu về tới hoàng cung, vừa tính trèo cửa sổ vào, Lưu công công đã ho nhẹ vài cái rồi đột ngột xuất hiện.

Ông cung kính cúi đầu, nhưng giọng nói lại có chút tức giận.
"Bệ hạ, mới sáng tinh mơ, không biết ngài đã đi đâu vậy ạ?"
Hứa Lan Chu điếng người khi nhìn thấy ông ở đây, đầu nhảy số, hắn liền trả lời một cách dứt khoát: "Trắm đi ngoài."
Lưu công công nghi hoặc.

Ông đứng thẳng người, ánh mắt toát ra sự sắc bén: "Trong cung Tử Vi có bô thưa Bệ hạ."
Hứa Lan Chu xùy một tiếng, hắn chề môi: "Âm thanh bất nhã, trẫm không thích."
Lưu công công nghe vậy thì lắc đầu thở dài: "Nhưng ngài cũng không nên đi xa như vậy, từ sớm đến giờ, chúng thần đã tìm ngài rất lâu." Ông còn sợ hãi tưởng chừng Bệ hạ đã bị thích khách bắt đi, đúng là hù người ta một phen hú vía mà.
Hứa Lan Chu cười cười: "Lỗi trắm, là lỗi trẫm.

Ngươi đừng giận nữa."
Lưu công công thật hết cách với hắn, ông lắc đầu: "Bệ hạ, chúng ta cần mau chóng chỉnh trang lại.

Một lát nữa sẽ lên triều, ngài không được phép chậm trễ đâu ạ."
Các quan nhân đã đứng đợi hắn ở Ngọ Môn từ 3h sáng, nếu như Hứa Lan Chu còn chậm trể, những vị quan nhân lớn tuổi ắt sẽ không thể nào trụ được.

Hắn phải mau chóng đến.
Luật pháp Đại Chu quy định, trước khi vào thượng triều, các vị đại thần phải có mặt bên ngoài Ngọ Môn từ lúc 3 giờ sáng, đợi đến khi chuông trên Ngọ Môn vang lên thì tức là buổi thượng triều bắt đầu.
Các vị đại thần sẽ lần lượt vào cung theo thứ bậc, xếp hàng ngay ngắn trước thềm Thái Hòa điện, thực hiện đại lễ quỳ gối dập đầu ba lần.

Tiếp sau đó là thời gian thượng triều tẻ nhạt.
Quan văn bên trái, quan võ bên phải, cả hai bên đều thi nhau mà tranh luận.
"Bẩm Hoàng Thượng, hội thảo sẽ được tiến hành vào ngày tới, không biết người có chủ kiến gì không?"

Hứa Lan Chu suy tư,sau đó hắn liền nghiêm nghị trả lời "Hội thảo ngày tới, đích thân trẩm sẽ canh thi, những ai gian lận, sẽ bị phạt nặng, cấm thi trong vòng năm năm."
Vì tuyển trạng nguyên, sao hắn có thể để cho những tên này thiên vị hay gian lận được?
Hứa Lan Chu cười nham hiểm, đích thân ta ra trận xem các ngươi làm được trò trống gì.
Bên dưới có vài vị đại thần bắt đầu lo lắng, Bệ hạ vậy mà lại đích thân canh thi sao?
Hứa Lan Chu ngồi trên tọa chống cằm nhìn đám người phía dưới, dù đã rất khiêm tốn nhưng hắn vẫn có thể thấy được sặc mặt lo lắng hiển thị rõ trên từng khuôn mặt.
Vậy là sắp có vài tên phải đi nữa rồi.
Tới buổi trưa, tuyết vẫn còn phủ một mảng lớn, Hứa Lan Chu muốn dùng bửa ở trong đình viện.
Nhờ ơn của Quân Mặc Hàn, nên mỗi khi có thứ gì được dâng lên, hắn đều phải kêu 1314 quét qua một lượt.
May quá, hôm nay lại không có chất gì lạ lẫm được bỏ vào, cuối cùng hắn cũng đã ăn được một bửa cơm chân chính.
Hứa Lan Chu lại sai Lưu công công lấy cho hắn hai vò rựu Bạch Cốt, còn hắn vì đợi rựu ngon nên vẫn ngắm nhìn không đụng đũa.
[ Nhiệm vụ phụ tuyển, sử dụng 1000 lượng vàng.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ tối đa ba ngày, nếu không hoàn thành sẽ bị phạt.

]
Hứa Lan Chu: "..."
"Ta còn chưa dùng cơm!"
( Kí chủ cứ từ từ ăn, thời gian còn rất nhiều.

]
Nhưng vừa ăn, vừa suy nghĩ cách tiêu tiền thì cũng rất là mệt mỏi nha.
Hứa Lan Chu bực bội tát cho nó một phát, 1314 quay cuồng rồi té xuống đất.

[ Kí chủ ngài thật hung dữ quá đi, đánh người ta bị thương thì ngài phải triệu trách nhiệm với người ta đó.

]
Hứa Lan Chu cười khinh bị nó: "Mi có thôi đi không hay muốn ta cho một phát nữa?"
1314 nhanh chóng trở lại một dạng nghiêm túc.
( Được rồi, được rồi.

Không chọc ngài nữa, ngài nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật sớm đó nhé, moa~ ]
Nói rồi nó liền nhanh chóng biển mất, còn ngồi ở đó nữa kí chủ nhà nó sẽ lại đấm vào mỏ nó mất.
Hứa Lan Chu thở dài, cái con mèo này đúng là kiểm thêm việc cho hắn mà.
Hứa Lan Chu đang ngắm tuyết, Lưu công công đã vội đi đến, ông giấu trong lòng hai vò rựu ấm, lúc lấy ra đã để lộ một mảnh ngực đỏ rực.

Hứa Lan Chu nhăn mặt nhìn ông, hắn nhẹ nhàng lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lại nhỏ giọng quở trách: "Sao ngươi lại hồ đồ như vậy chứ? Ú rựu trong lòng, sẽ làm người ngươi bị bỏng."
Lưu công công cười nhẹ lắc đầu: "Bệ hạ thích nhất là rựu Bạch Cốt, loại rựu này uống nóng rất tốt.

Nếu thần cứ khư khư mà cầm đến, rựu sẽ nguội mất."
Hứa Lan Chu cười nhẹ nhìn ông: "Biết rằng thế, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.

Ta không muốn ngươi vì ta mà bị bỏng như thế này."
Lưu công công chỉ nhẹ nhàng gật đầu chứ không hề đồng ý, Hứa Lan Chu chỉ có thể lắc đầu mỉm cười.
Hứa Lan Chu cầm lấy hai vò rựu Bạch Cốt, chậm rãi đi đến đình viện.
Hắn ngồi xuống, gấp một cái bánh bao nhỏ, chậm rãi cắn từng miếng.

Đôi mắt trong veo ấy hướng về một nơi rất xa, trong lòng hắn nhẹ bẫng, hắn bây giờ có thể cảm nhận được, thời gian đang dần bào mòn cảm xúc của hắn.
Tình thâm ý trọng? Hắn đời này vẫn còn nhớ đến Kỳ Bạch Nhiên, mặc cho Lưu công công đã từng thúc giục hắn phong hậu, nhưng hắn không thể.
Bất giác từ khi nào, trong lòng hắn chỉ có mỗi bóng hình của một người.

Hứa Lan Chu cười chua xót, cả đời này có lẽ hắn sẽ ở như vậy, dù sao người hắn yêu nhất, cũng đã mất ở một thế giới khác.
Người nọ tuy chỉ là một dãy số liệu, nhưng lại làm hắn đau lòng đến thiêu đốt cả tim gan.

Biết bao nhiêu cảm xúc từng ở bên người đó, đã từ từ ngấm vào trong cốt tủy của hắn tự khi nào.
Thời gian trong mỗi thế giới này đang chậm rãi bào mòn hắn.
Khiến hắn trần trụi, chỉ có thể một mình đối mặt với sự thật.
Mùa xuân đã đến.
Hứa Lan Chu ngồi trước Tử Vi điện, nhìn những mảng tuyết phủ tan dần.

Hắn bất giác như rơi vào suy tư.
Chỉ còn vài ngày nữa, Lý Thừa Viêm sẽ từ biên cương trở về.
Nhớ lại 1000 lượng vàng lúc trước, Hứa Lan Chu đã dùng số vàng đó, mua đồ ăn rồi cung cấp lương thực cho những binh sĩ ở phía Tây, nơi mà Lý Thừa Viêm đang quản lý.
Để tránh cho những binh sĩ ấy không có lương thảo để ăn, hắn đã cung cấp khá nhiều lương khô.
Sau đó, hắn lại dùng hơn 1000 lượng vàng thu mua thực phẩm để phân phát cho những người không có nhà để về và những đứa trẻ bị vứt bỏ.
Chuyện này đã làm tăng danh vọng cho hắn, hễ nhắc đến Hoàng Đế Đại Chu, bọn họ đều rất tự hào nói người là một vị bồ tát.
Cách vài ngày nữa, Lý Thừa Viêm sẽ trở lại.

Hứa Lan Chu có thể chắc chắn một điều rằng, Quân Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không tha cho y.
Nhìn một loạt hành động của Quân Mặc Hàn liền biết, gã ta cũng không xem hắn ra gì.
Cứ cách vài ngày, Quân Mặc Hàn lại lộ liễu tiếp cận hạ độc vào trong đồ ăn của hắn, lại vài ngày cho người ám sát một lần, nhưng những người mà gã đưa tới, tất cả đều bị Hứa Lan Chu giết sạch.
Bên kia Quân Mặc Hàn cũng không hiểu vì sao những người bị gã cử đi, tất cả đều một đi không trở lại.
Nhưng không phải vì vậy mà gã bỏ cuộc, Hứa Lan Chu phải khâm phục sự kiên nhẫn cùng kiên trì của Quân Mặc Hàn.

Cho dù đã thất bại nhiều như vậy nhưng gã ta vẫn không chịu từ bỏ, mỗi ngày vẫn đều đặng đưa cho hắn một vài thứ khá thú vị và tất cả thứ gã ta đưa đương nhiên cũng không phải thứ gì tốt cả.
Không chết người cũng chính là bánh ngọt được nêm nếm bằng kịch độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận