Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Quân Mặc Hàn lập kế tách Lý Thừa Viêm ra khỏi Quân Bất Nghi,hắn làm giả chiếu thư, nhân lúc Quân Bất Nghi dùng bữa,hắn cho người lén vào Tử Vi Điện trộm long ẩn.
Nhưng tì nữ đó lục lọi,tìm kiếm cả nửa tiếng cũng không thấy long ấn nằm ở chỗ nào.

Bất lực,cô ta chỉ đành dọn dẹp lại gian phòng của Quân Bất Nghi rồi quay về Điện Tử Thần bẩm báo.
"Ngươi nói cái gì? Kiếm không thấy?" Quân Mặc Hàn trợn mắt tức giận,đập nát ấm trà.
Tì nữ hoảng sợ, nàng run rẩy khẳng định: "Nô tì đã lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy,xin Điện hạ thứ tội!"
"Không thể nào! Rõ ràng là ám vệ đã báo cho ta rằng long ấn được cất ở nơi đó mà? Làm sao có thể kiếm không thấy?"
"Nô tì không biết ạ!" Tì nữ hoảng sợ cuối mặt,cơ thể nàng không ngừng run rẩy.
Bình thường nàng ta chỉ thấy một Nhị điện hạ dịu dàng như ngọc, lúc đó nàng ta còn ảo tưởng rằng,sẽ có một ngày nàng sẽ dành lấy được trái tim của Nhị điện hạ.
Nhưng từ khi chuyển đến điện Tử Thần.

Nàng ta rốt cuộc cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của y.
Quân Mặc Hàn đã biến thái đến nỗi làm cho các cung nhân trong điện Tử Thần phải khuất sợ.

Chỉ cần tên nào dám tiết lộ một thông tin nhỏ từ điện Tử Thần ra bên ngoài,hắn sẽ lập tức giết không tha.
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng nhìn tì nữ quỳ rạp dưới đất, hắn thương xót đuổi nàng ra khỏi phòng.

Nếu còn để nàng ta ở lại đây nữa, Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng không chắc nàng ta có còn mạng để trở ra không.
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng gác một chân lên bàn ,hai tay bắt chéo,hẳn không kiêu không nịnh nhìn thẳng vào mắt
Quân Mặc Hàn: "Sao ngươi không trực tiếp sai người đưa cho hắn? Long ấn,thứ đó là cái gì?"
Quân Mặc Hàn ngồi xuống bắt chéo chân,hắn nghiêm túc nói với Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng: "Có thứ đó ngươi sẽ có cả Đại Chu."
"Vậy sao?"
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng cười ranh mãnh: "Nhưng ta nghĩ, nếu chỉ cần lừa Lý Thừa Viêm thì không phải chỉ cần đạo nét là được rồi, không phải sao?"
Quân Mặc Hàn cười nhạt: "Ngươi nghĩ để lừa được hắn ta dễ lắm à?"
"Tất nhiên rồi." Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng cười lớn.
"Nhị điện hạ cành vàng lá ngọc đây không biết tin đồn thất thiệt ở bên ngoài sao?"
Quân Mặc Hàn nhíu chặt mày: "Tin đồn?"
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng cười khất khểu: "Người ta đồn rằng,Lý Thừa Viêm đã thích Quân Bất Nghi a~"

Quân Mặc Hàn trợn mắt có vẻ không tin: "Không thể nào!"
"Ngươi nhất định phải tin."
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng làm một bộ lạnh lùng,hắn gác tay lên thành ghế,cổ ngửa ra đằng sau.
"Thiên hạ đồn hổi,đến cả Lý Vân Hạo cũng biết,sao ngươi đến bây giờ vẫn chưa biết được?"
Ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hàn, Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng không một chút kinh SỢ.
"Chính vì vậy,ta nghĩ chúng ta cũng không cần đến cái long ấn gì đó đâu."
Ve vãn lọn tóc được thắt bím,hắn nhắm mắt, tận lực tận hưởng sự hưng phấn đến tận cốt tủy.
"Khi kế hoạch hoàn tất.

Đại Chu là của ngươi,ta chỉ cẩn Vĩnh Lạc."
Quân Mặc Hàn cười thỏa mãn: "Ngươi nói có lý.

Kế hoạch sẽ được triển khai vào ngày mai."
Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng cũng cười gian tà: "Đến khi hoàn thành tất cả,ngươi nhất định phải mời ta một chầu ra trò đó."
"Được."
Buổi tối hôm đó, Lý Thừa Viêm vừa về phòng thì đã nhận được chiếu thư ở trên bàn.
Không cần nói cũng biết,vừa nhìn là đã biết, chiếu thư nhất định là giả.
Nét chữ trên đấy giống y đúc Quân Bất Nghi,nhưng nét chữ của Hứa Lan Chu thì khác.

Lý Thừa Viêm sớm đã nhìn thấy nét chữ của Hứa Lan Chu.
Phượng bay rồng múa,so với nét chữ thanh nhã khi trước,bây giờ đã khác đi rất nhiều.
Lý Thừa Viêm cười khinh bỉ,muốn lừa ta dễ như vậy sao? Từ khi nào trí thông minh của ta bị các ngươi hạ xuống không bằng một con kiến như vậy?
Thật nực cười.

Lý Thừa Viêm vò nát chiếu thư, nếu đã muốn ta ra ngoài đó như vậy,bổn tướng quân ta thành toàn cho ngươi.
Lý Thừa Viêm phất tay áo rời đi.

Trước khi đi,Lý Thừa Viêm cũng không quên mang theo đại bảo kiếm của hắn.

Bên này Hứa Lan Chu vẫn đang ngăm mình ở suối nước nóng sau Tử Vi Điện.

Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đã,chuyện khó quá thì để ngày mai rồi tính.
Trên màn hình lớn của 1314 chiếu lên hình ảnh của Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng cùng Quân Mặc Hàn.

Hứa Lan Chu nhấp một chung rựu Bạch Cốt, ánh mắt trở nên âm trầm.
Ngày mai, Quân Mặc Hàn cùng Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng kéo quân đến đánh chặn Quân Bất Nghi.

Hứa Lan Chu cảm thấy rất nực cười,chỉ mới nhiêu đó thôi mà đã không chờ nổi rồi sao? Nam chính cũng quá gấp gáp a.
Chưa gì đã muốn soán vị của ta.

Chậc chậc, thế này cũng quá là dở hơi đi.
1314 nằm trên vai Hứa Lan Chu,nó lười biếng hỏi: [ Ngày mai bọn họ sẽ kéo quân tấn công ngài.

Ngài không chuẩn bị gì sao? ]
"Ta còn phải chuẩn bị gì à?" Có Lý Thừa Viêm gank,hắn cũng phải chạy vào đánh sao?
[Không,tôi chỉ nghĩ nếu như Tiểu Cưa Cưa không chuẩn bị, không chừng ngày mai ngài sẽ thua đó nha.

]
Hứa Lan Chu: "..." Rốt cuộc là mi phe ta hay phe gã? Con mèo chết tiệt này mi nhất định là gián điệp!
"Có cần mở miệng ra là nói xui xẻo như vậy không?"
( Tôi chỉ đoán mò thôi mà ~ )
Mò cái đầu của mi!
"Mi không nghĩ rằng Lý Thừa Viêm có thể cân hết nguyên một đám sâu bọ đó sao?"
1314 nhảy xuống nằm trên những viên đá cuội: [ Tôi nghĩ rằng không được, ngài quên mất Quân Mặc Hàn còn có hào quang nam chính à? ]
Tuy thổi nát,nhưng dù sao Quần Mặc Hàn cũng là nam chính trong bộ truyện.


Nội mà Hứa Lan Chu soán ngồi của người ta thôi thì quỹ đạo của thế giới này cũng chỉ thay đổi một ít.
Còn chưa kể thiên đạo cùng mấy cột sấm như trời trồng lâu lâu lại đến tận hoàng cung tìm kiếm linh hồn của Hứa
Lan Chu, nếu như để chúng phát hiện,linh hồn của hắn nhất định sẽ bị thiên đạo đánh nát.
"Hào quang chó má gì? Đều sắp tàn rồi.

Nói cho mi biết,ta mà có cơ hội, nhất định sẽ dùng kiếm xiên hắn một phát."
Mỗi ngày đều phải nhìn bộ mặt giả vờ thần thiện,anh em chí cốt của Quân Mặc Hàn, Hứa Lan Chu đã kinh tởm đến phát ói.
Nếu như có dịp,hắn nhất định sẽ thử xiên chết Quân Mặc Hàn.

Chỉ là những khi mà hắn dùng sức tính chém cho
Quân Mặc Hàn một kiếm thân yêu thì Thiên đạo lại không biết từ đâu kéo đến, làm Hứa Lan Chu tặc lưỡi tiếc nuối rồi cũng bỏ qua cho y.
"Bàn tay vàng của nam chính chắc là Thiên Đạo đi? Ngươi không thấy rằng mỗi khi ta tính chém chết hắn thì thiên đạo lại kéo tới,ta không nghĩ đây là một sự trùng hợp."
[ Có thể, ngài thử nghĩ xem,có Vật hy sinh nào mà bá như ngài không? Nếu chỉ cho y bàn tay tay vàng,y nhất định sẽ bị ngài xiên chết, thay vào đó, nó tự lấy nó làm bàn tay vàng, như vậy cũng chỉ có thể kéo độ sống sót của y lên một chút.

]
"Nhưng như vậy không phải là trái với quy tắc sao?"
1314 cười hì hì: [ Từ khi mà tôi đưa ngài đến đây,chính là đã trái với quy tắc.

]
Nào được phép đưa một linh hồn xa lạ vào một thế giới khác? Mỗi thế giới đều có quỹ đạo riêng, Thiên Đạo chỉ để thanh trừng những kẻ ngoại lai như Hứa Lan Chu,ngoài ra thì nó cũng giữ gìn chật tự của thế giới đó.
Nếu Thiên Đạo phát hiện ra hơi thở xa lạ của Hứa Lan Chu,hắn nhất định sẽ bị truy sát.
1314 cũng từng đưa rất nhiều người đi vào các thế giới để thử nghiệm,nhưng ngay từ thế giới đầu tiên, họ liền không thể thắng được hào quang của nhân vật chính.
Vật hy sinh thì xui rủi, Phản diện thì có quá khứ tàn khốc.
Hoàn cảnh tạo ra một con người.

Nếu như nó để những người đó làm Phản Diện,gặp ngay vị có quá khứ đau khổ tang thương thì người ấy nhất định sẽ không chịu nổi.
Sâu trong mỗi con người đều có mặt yếu đuối, ngay từ đầu chúng ta đã không phải là một con người vô cảm,chỉ là thời gian làm xảy ra nhiều thứ mới khiến một con người thành ra như vậy.
Sống một cuộc đời đau khổ, người bình thường sẽ không chịu được.

Nhưng những vị Phản diện trong từng bộ truyện thì lại khác,bởi vì họ chịu được, nên họ mới là phản diện.
Hoàn cảnh đưa đẩy chứ những người ấy cũng đâu muốn độc ác,chỉ là họ đã hiểu quá nhiều.


Thế giới sẽ bại trừ những người như họ.
"Chậc, vẫn chưa bị dò ra,ta thấy ta cũng tài phết." Hứa Lan Chu kiêu ngạo hất cắm.
( Tại ngài gian xảo thôi nha!! ]
"Quá khen."
1314 hừ một tiếng, Hứa Lan Chu cũng bật cười, trải qua thời gian như vậy.

Hứa Lan Chu cũng đã xem 1314 là bạn tốt,có người cùng hắn đồng hành,sát cánh, cảm giác đấy thật tuyệt.
Hứa Lan Chu vẫn đang thư thả tận hưởng thì Lý Thừa Viêm đột nhiên xuất hiện,áp sát tới gần hắn.
Tức khắc, cơ bắp trên người Hứa Lan Chu căng cứng.

Sát khí quá nồng đậm, Hứa Lan Chu dường như cảm thấy có một con dao sắc bén đang gìm ngay cổ hắn.
Nhìn bóng hình dưới nước, Hứa Lan Chu không chút nhân nhượng,dùng tay kẹp cổ rồi quật người phía sau xuống nước.
Lý Thừa Viêm dãy đành đạch dưới nước.
Hứa Lan Chu: "..."
1314: (...) Tôi còn chưa ra cảnh báo mà ngài đã động thủ, ngài đây tính là muốn ám sát Đại Phản Diện của chúng ta sao!?
"Bệ hạ...!Bệ hạ, Bệ hạ!"
Hứa Lan Chu nhanh chóng nắm lấy tay Lý Thừa Viêm đề kéo y lên,sức lực quá lớn, cả hai đều ngã sống xoài dưới nền đá.
Cái đầu,cái mông của ta!!
Đau đau đau!
Đầu Hứa Lan Chu đập trúng nền đá, xưng một hõm lớn.

Hứa Lan Chu đau đến chảy cả nước mắt,mông của hắn cũng bị đập xuống nền, đau rát đến đáng thương.
1314 đứng một bên mà nhìn xót dùm: [Kí chủ ngài không sao chớ?)
"Ta có sao nha!"
"Bệ hạ,bệ hạ người không sao chứ?" Lý Thừa Viêm cuống cuồng nắm lấy tay Hứa Lan Chu, kiểm tra ngóc ngách.
"Trẫm không sao." Không thể,ta rất có sao nha!
Tuy đau lắm nhưng Hứa Lan Chu vẫn phải nhịn xuống,mắt hắn chảy ra vài giọt nước ấm.
Lý Thừa Viêm sững sờ,y ôm lấy Hứa Lan Chu vào lòng,dịu dàng vỗ về an ủi, trên mặt y không giấu nổi vẻ hoang mang.
Y làm Bất Nghi khóc rồi!
"Bệ hạ,thần xin lỗi,thần xin lỗi,thần thành thật xin lỗi người..."
Ta làm người đau rồi, Bất Nghi.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận