Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Không lẽ hắn đá y một cái,y liền khóc thật sao? Hứa Lan Chu hoang mang.
"Ngươi đưa trả....."
Hứa Lan Chu còn chưa nói xong,Lý Thừa Viêm đã bị trượt chân mà ngã vào người hắn.
Hứa Lan Chu: ".." Hồm nay ngươi đã muốn ám sát ta tận 2 lần rồi đó!
Đầu óc Hứa Lan Chu như bị đảo lộn.

Mẹ nó! Ngày mai ta còn phải đi làm người có văn hóa đấy! Có để cho ta ngủ một giấc yên bình được không hả?
Ta không muốn làm người có văn hóa nữa!!
Hứa Lan Chu mặc xác Lý Thừa Viêm, hắn không quan tâm đến y nữa.

Cho dù bây giờ Lý Thừa Viêm có đâm đầu vào cột, Hứa Lan Chu nhất định cũng sẽ không quan tâm.
Dường như đã quá mệt với mầy trò con bò của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu đã ngủ mất.

Ngươi làm trò con bò của ngươi đi trẫm đi ngủ.
Chỉ thấy Lý Thừa Viêm vừa ngóc đầu ngồi dậy, nhìn thấy Quân Bất Nghi ngủ mất,y hoảng loạn tưởng chừng chính mình đã đè người nọ ngất xỉu.
Y lay người gọi Quân Bất Nghi tỉnh dậy.

Bị lắc mạnh như vậy, Hứa Lan Chu tức điên.

Hắn lấy tay nhanh nhẹn đánh vào cổ y.
Bà mẹ mày! Ngủ cho bố!
Thấy Lý Thừa Viêm ngã xuống người mình, Hứa Lan Chu cũng mặc kệ.

Thể là Lý Thừa Viêm nằm đè lên Hứa Lan Chu mà ngủ tới sáng.
Hứa Lan Chu tinh thần không được tốt, hôm qua hắn cự lộn với Lý Thừa Viêm gần 1 tiếng liền.

Hắn nhấp chung trà trên tay,mong ngóng đợi Quân Mặc Hàn xông vào.
Bên ngoài đã hỗn loạn đến nổi không còn gì có thể diễn tả được.

Vậy mà ở trong đây, Hứa Lan Chu vẫn ngồi tao nhã uống trà tựa như không có chuyện gì.

Lý Thừa Viêm đã sớm tỉnh lại,y chỉnh đốn lại y phục, mặt cũng tựa như chưa có chuyện gì mà ngồi xuống bàn cùng Quân Bất Nghi.
Nếu bỏ qua những tiếng hét chói tai cùng những vũng máu động khắp nơi thì phong cảnh hệt như xuân sơn hữu tình.
1314 nằm ngoan ngoãn trên vai Hứa Lan Chu,nó rất bình tĩnh mà hỏi hắn bằng chất giọng cứng đờ của máy móc: [Kí chủ, ngài không chạy à? ] @
Hứa Lan Chu nhíu mày.

Ta chạy làm gì?
"Tại sao ta phải chạy?"
[ Ngài đang bị những tên quần Ngụy bên ngoài truy sát đó nha! ]
"Có ảnh hưởng đến việc của ta không?" Bọn chúng dám chạy tới không sợ Lý Thừa Viêm bẻ cổ từng tên à? Thật là hảo hán quá đi mà! Chết vì ta thì gọi là hi sinh anh dũng.

Hứa Lan Chu gật đầu đồng cảm.
Tiếng cửa càng ngày càng dồn dập,Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm vẫn nhàn nhã mà uống trà.

Dường như những việc bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến bọn họ dù chỉ mà một chút.
Hứa Lan Chu đã sớm ra lệnh cho ảnh vệ bắt cóc Lưu công công cùng vài tên thân thuộc với hắn đi đến nơi an toàn.
Trong khi Lưu công công đang ở trên đồi núi hẻo lánh nào đó để tìm cách về với Quân Bất Nghi ,thì Hứa Lan Chu vẫn nhàn nhạt ngồi ở đây tận hưởng nốt chung trà.
( Ngài không nghĩ rắng ngài nên chạy sao?)
Sợ gì,có Phản Diện bảo kê.
"Mạng ta nhỏ nhưng mạng y lớn." Hứa Lan Chu liếc nhìn trộm Lý Thừa Viêm.

Vừa hay, hắn cũng bắt được khoảnh khắc Lý Thừa Viêm đang nhìn trộm hắn.

Hứa Lan Chu cũng chỉ rối rắm một chút rồi thả lỏng.
Chỉ vừa mới uống nốt ly cuối, Quân Mặc Hàn đã cùng hơn cả ngàn quân Ngụy đông đảo bao vây lấy Quân Bất Nghi.
Đến rồi! Đến rồi! Đến rồi!
Lý Thừa Viêm đứng chặn trước mặt Hứa Lan Chu.
Mặt Lý Thừa Viêm trở lạnh, ánh mắt y toát ra sát khí nồng nặc khiến mấy tên đứng gần không dám tiến đến.
Lý Thừa Viêm hờ hững nhìn Quân Mặc Hàn dẫn đầu cả đội ngũ giáp đen.

Hắn nói ra những lời chăm chọc một cách hời hợt: "Nhị Điện Hạ thật có lòng hảo tâm.


"
Quân Mặc Hàn cười thanh nhã: "Không dám.

Ta đến đây chỉ muốn đưa Quân Bất Nghi đi."
Gân xanh trên trán Lý Thừa Tướng nổi lên, ánh mắt y như hung thần ác sát.
Ngươi nghĩ ngươi có thể sao?
Lý Thừa Viêm không cho bọn chúng thời gian,y rút ra một thanh kiếm,không nói tiếng nào liền xông tới.
Hứa Lan Chu cũng sẵn sàng tư thế để ăn dưa.

Đánh rồi,đánh rồi! Lý Thừa Tướng cố lên,trắm biết ái khanh làm được.
Nhìn một màn chém giết dữ tợn này, Hứa Lan Chu cảm thán,không hồ là đã hắc hóa.

Lần này cho ngươi mười điểm!
Hứa Lan Chu vừa cắn hạt dưa,vừa chăm chú xem bọn họ chém giết loạn xạ.

Trong hoàn cảnh ai cũng dính máu đầy người,chỉ có hắn là người vẫn còn sạch sẽ, Hứa Lan Chu bình tĩnh cắn hạt dưa.
Quân Ngụy: "..."
Ngươi đến đây nói đạo lý với bọn ta đi.

Bọn ta đánh nhau đều chỉ vì ngươi a!
"Ái khanh cố lên, Trẫm biết khanh làm được."
Lý Thừa Viêm nhoen miệng cười một cách đầy kiêu ngạo: "Vâng thưa Bệ hạ!"
Bất Nghi dựa dẫm vào y ,y vui chết đi được.

Chính vì vậy, Lý Thừa Viêm càng giết càng hăng,y giết đến đỏ mắt.
Quân Mặc Hàn chỉ thấy dư ảnh của cái bóng trắng, nhảy vọt qua bên này, phi vọt về bên kia một cách điên cuồng.
Thẳng là Lý Thừa Viêm đang mở đường cho người đang nhàn nhã cắn hạt dưa nọ.
Cái bóng trắng về dần càng nhuộm đỏ, Lý Thừa Viêm phi như tên bắn đến chỗ của từng tên một,chỉ nghe rắc một tiếng,xương cổ của tên đó đã bị bẻ gãy.
Quân Mặc Hàn nhìn thấy cảnh này tim hắn cũng bất giác đập nhanh hơn vài nhịp,cặp mắt hắn cố gắng hướng đến dư ảnh đang lập lòe qua lại.


Bắt trọn khoảnh khắc, Quân Mặc Hàn cười xảo trá xông đến chỗ của Lý Thừa Viêm.
Hứa Lan Chu đang cắn hạt dưa thì nhìn thấy một màn như vậy,hắn chửi thề một tiếng rồi cũng phi tới.
Mẹ! Hảo hán không bao giờ đánh lén đâu! Nhưng hắn không phải là hảo hán.
Nhanh hơn một bước, Hứa Lan Chu về tới nắm lấy cổ áo của Lý Thừa Viêm dựt ngược về phía sau.
Đảo mắt, Hứa Lan Chu cầm lấy Huyết Trường Dạ đỡ một kiếm của Quân Mặc Hàn.
Âm thanh sắc bén khi hai thanh kiếm va chạm làm dư trấn nảy ra kịch liệt.

Kiếm của Quân Mặc Hàn bởi vì không chịu được sự ăn mòn từ thanh kiếm rỉ sét của Quân Bất Nghi nên thanh kiếm của hắn ta đã bị nứt vỡ.
Quân Mặc Hàn hoảng hốt mở to mắt,còn chưa kịp nhìn tới Quân Bất Nghi, trên ngực hắn thấu lên từng cơn đau buốt.
Không thể nào! Hắn vậy mà có thể chém được ta sao?
Đến Hứa Lan Chu cũng không thể tin nỗi,hắn vậy mà xém chút nữa là đã xiên chết nam chính đại nhân rồi!
Hào quang nam chính,thiên đạo đâu hết rồi? Sao không bảo vệ y? Hứa Lan Chu một mặt bị sốc,không lẽ Quân Mặc Hàn đã cùi đếp nỗi đến cả thiên đạo cũng không muốn giúp y sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Lan Chu cười đầy nham hiểm.
Hứa Lan Chu nghiêm nghị nhìn Quân Mặc Hàn: "Ngươi khi quân phạm thượng,tội đáng muôn chết, cho dù có là hoàng đệ của trắm ,trẩm uất không tha."
Nói rồi,hắn ngoắc tay, ý chỉ Lý Thừa Viêm đi đến,đợi đến khi y tới, Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc nói với Lý Thừa Viêm: "Nhị Hoàng Tử đã có tội danh mưu phản,ngươi mau mau bắt y lại tra tội, xét xử."
Lý Thừa Viêm cười dịu dàng với Quân Bất Nghi một cái, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Khi mà y cười với Hứa Lan Chu.

Nét mặt hiển thị rõ sự dịu dàng, nhất là trong ánh mắt.

Nhưng đến khi hắn xoay người nhìn Quân Mặc Hàn ,trong ánh mắt y lại chứa đầy sự tàn bạo.
Nếu ngươi dám đụng đến Bất Nghi dù chỉ là một sợi tóc,ta sẽ dùng cách chết đau đớn nhất trên đời này để đưa ngươi về cõi trời.
Quân Mặc Hàn cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn ta muốn chuồn lẹ giữa cái xác đang nằm tứ tung trên đất, nhưng đã quá trễ.
Hứa Lan Chu chỉ thấy Lý Thừa Viêm phi nước đại tới chỗ của Quân Mặc Hàn, một kiếm,y chặt lấy đầu của hắn ta.
Cái đầu của Quân Mặc Hàn rơi xuống đất.

Trước đó nó còn nháy mắt vài cái,tựa như vẫn còn "sống" trên chính cơ thể của mình.
Cái đầu lấp bấp một tiếng: "Không....thể....nào!" Rồi trợn mắt ra không nhúc nhích nữa.
Hứa Lan Chu bụm mặt.

OMG y xiên chết nam chính rồi.
1314 cũng hoảng sợ nhìn Hứa Lan Chu: [ Kí chủ...Nam chính chết rồi....)
"Không cần mi nói." Ông đây có mắt,ông nhìn thấy.
Làm sao đây? Phản Diện xiên Nam Chính chết mất rồi! Chậc,đã nói là bắt lại thôi mà.


Ngươi chính là muốn đem lại phiền phức cho ta mà!
Hứa Lan Chu trầm tư.

Ăn rồi phá,chả làm nên tích sự gì.
Hứa Lan Chu đứng đợi những cột sấm to như trời trồng đanh tới,nhưng hắn đợi mãi,đợi mãi cũng không thấy tê tái gì.
Chậc,thiên đạo không đánh ông à? Nam chính ghê gớm đấy,thiên đạo còn chê huống chi nữ chính.
Hứa Lan Chu điểm tĩnh nhìn Lý Thừa Viêm: "Ngươi đặt thi thể của Quân Mặc Hàn ở một bên đi."
"Ngài không hận thần sao? Thần vừa giết em trai người." Y chính là vừa chặt đầu em trai của Hoàng Đế Đại Chu, là em trai mà Bất Nghi yêu quý nhất.

Bất Nghi sẽ không hận y chứ? Trong lòng Lý Thừa Viêm đầy tơ vò.
"Ngươi cũng chỉ muốn bảo vệ ta thôi, Quân Mặc Hàn mưu phản,bắt lại cũng sẽ bị xử tử.

Ngươi tiễn y đi trước một bước cũng không có gì." Hứa Lan Chu đáp trả Lý Thừa Viêm bằng chất giọng hờ hững.
Trái tim treo trên dầu sôi lửa bỏng của Lý Thừa Viêm cuối cùng cũng được hạ xuống.

Bất Nghi đang nói đỡ cho mình, Lý Thừa Viêm rất vui sương.

Y bất giác cười ngây ngốc.
"Bệ hạ."
"Làm sao?"
"Bệ hạ."
"Chuyện gì?"
"Bệ hạ."
Con mẹ nó ngươi kêu gì kêu hoài vậy?
"Ái khanh muốn nói gì?" Đừng kêu ta nữa,rất phiền phức đấy ngươi có biết không hả?
"Bệ hạ, thần...thần...."
Hứa Lan Chu còn đang đợi Lý Thừa Viêm nói xong,thì bỗng dưng trên trời mây đen không biết xuất hiện từ đâu lại ùng ùng kéo tới.
Hứa Lan Chu: "..."
1314: (...]
Lý Thừa Viêm: "..."
Hứa Lan Chu chửi thầm.

Con mẹ nó! Ta biết ngay mà! Làm gì có chuyện thiên đạo sẽ bỏ qua cho ta chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận