Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Hứa Lan Chu giơ ngón giữa hướng lên trời,trên mặt hắn mở một nụ cười đầy kiêu ngạo.
Fuck con mẹ mày! Đến đây húp bố mày này!!
"Ngươi mau tránh xa khỏi nơi đây đi,càng xa càng tốt." Hứa Lan Chu nói rồi trực tiếp phi thẳng về đám mây đen ngòm.
Trái tim Lý Thừa Viêm run mạnh một cái rồi trở nên lạnh ngắt,y cảm thấy đám mây đó có gì đó không ổn.

Nhìn bóng lưng cô độc đang phi thẳng về đám mây đen đó,tay y run rẩy.
Trong lòng Lý Thừa Viêm tràn ngập sợ hãi.

Lý Thừa Viêm không kiềm được,bất giác đã chạy theo bóng lưng cô độc kia.
Bất Nghi! Không được! Bất Nghi!!
Lý Thừa Viêm cố nắm lấy góc áo của Quân Bất Nghi,vẻ mặt tràn đầy bất lực cùng sợ hãi.
Người không được bỏ rơi thần!
Lý Thừa Viêm không bắt được Quân Bất Nghi, y đau khổ,bất lực.
Hai mắt Lý Thừa Viêm không nhịn được mà ngấn lệ.

Bất giác y hốt ra cái tên đầy bi thương.
"Quân....Bất....Nghi!!"
Hứa Lan Chu cuối cùng cũng chịu dừng lại, hắn xoay người, nhìn thấy một dạng đau khổ,thê thảm của Lý Thừa Viêm,trái tim hắn cũng run lên,bất giác hắn lại hít vào người một ngụm khí.
"Ngudi lai tinh bo roi than mot lล็ท ทนัล sao?"
Hai tay Hứa Lan Chu run rẩy,hắn giấu hai tay ra đằng sau,che đi sự quen thuộc trong câu nói đó.
Câu nói này nghe rất thân thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi....
"Trầm chưa từng bỏ rơi ngươi." Hứa Lan Chu im một lúc rồi nói tiếp.
"Ngươi nghe trẫm,nơi này hiện tại rất nguy hiểm, nếu ngươi không nhanh chóng lánh đi,e rằng ngươi cũng sẽ chết."
"Người biết rằng nơi đó nguy hiểm, nhưng người vẫn chạy vào? Quân Bất Nghi người không cần ta sao? Nếu như người chết, ta nhất định cũng sẽ sống không nổi!"
Hứa Lan Chu đã gần như là nín thở, từng câu nói của y khi nói ra,tất cả đều có nét giống người đó.

Mỗi một câu của y,tất cả đều như một nhát dao chí mạng đâm sâu vào tim của Hứa Lan Chu.
Hai mắt Hứa Lan Chu cũng đã hơi ửng đỏ,hắn cố kiềm lại những giọt nước mắt.


Tên này nhất định không phải người đó.

Đừng mơ mộng hảo huyền nữa! Đừng mơ mộng hảo huyền nữa.....
Hứa Lan Chu xoay người,kiềm nén lại giọng nói đã trở nên khô khốc của mình,hắn vẫn nhẹ nhàng nói ra từng chữ.
"Ngươi đừng đi theo ta nữa."
Lý Thừa Viêm như chết đứng.

Hai mắt y chảy ra hai hàng nước mắt đau khổ, mặt Lý Thừa Viêm ngơ ngác.
"Bệệ hạ....Người không cần thần sao?"
Hứa Lan Chu không trả lời y.
Trái tim Lý Thừa Viêm nhói quặn,hai mắt y không ngừng chảy ra những giọt nước mắt ấm nóng.
"Người thật sự là không cần thần nữa sao? Bệ hạ!!" Lý Thừa Viêm tuyệt vọng,thảm thiết gọi người đứng trước mặt mình.

Rõ ràng là gần ngay trước mắt,nhưng không hiểu vì sao y lại thấy xa cách tận chân trời.
Sắc mặt của Hứa Lan Chu cũng không khác Lý Thừa Viêm mấy, chỉ là hắn không quay đầu lại.
"Ta xin lỗi...Lý Thừa Viêm,ngươi mau đi đi..."
Hứa Lan Chu mở to mắt để ngăn nước mắt không chảy ra, hắn nhấc chân chạy điên cuồng,chạy điên cuồng.
Giống như...!hắn đang bỏ chạy trước người đàn ông cao lớn này.
"Bệ hạ!!"
"Xin người đừng bỏ rơi thần!"
Nghe tiếng hét tang thương phát ra từ đằng xa,trái tim Hứa Lan Chu như bị ai đó bóp chặt đến mức không thở được.
Ta xin lồi...
Nếu ta không làm vậy,với tính cách của Lý Thừa Viêm.

Y nhất định sẽ đi theo.
( Kí chủ....!Ngài ổn chứ?)
"Ta không sao."
Bây giờ, phải làm sao để xử lý cái đống mây đen bay trên trời này đây?

Hứa Lan Chu áp tới,đám mây đen ấy dường như cảm nhận được khí tức của hắn,nó không chần chờ mà giáng xuống một trụ sét lớn.

Hứa Lan Chu nhanh chóng tránh sang một bên dưới sự sợ hãi tột độ của Lý Thừa Viêm.
Lý Thừa Viêm khi nhìn thấy cảnh này,cả người y run lên, trái tim như ngừng đập.
Bất Nghi! Bất Nghi của ta! Không được!
Lý Thừa Viêm rống cổ gọi hắn: "Bệ hạ!!"
Hứa Lan Chu nghe thấy, nhưng chỉ vừa xoay qua,một trụ sét lại giáng xuống,trúng ngay chỗ Hứa Lan Chu đang đứng.
Từng tia sét ngắm ngầm vào trong cơ thể Hứa Lan Chu, mỗi dòng điện đều cố gắng xâm nhập vào trong linh hồn của hắn.
Nó như muốn xé tan nát linh hồn của Hứa Lan Chu, cảm giác đau đớn tê liệt cả cơ thể khiến cho Hứa Lan Chu chỉ có thể đứng im một chỗ.
Hứa Lan Chu nghiến răng,hắn cố kìm hãm những cơn đau đang sộc dần lên dây thần kinh của hắn.
Lý Thừa Viêm điên cuồng xông tới, nhìn thấy trụ sét đang dần che đi bóng hình nhỏ nhắn của Quân Bất Nghi.

Lý Thừa Viêm không hề hoảng sợ mà nhảy vào bên trong trụ sét.
Chỉ vừa vào được nửa người, những tia sét liền sộc thẳng lên dây thần kinh của Lý Thừa Viêm làm y thổ huyết.
Hai mắt Lý Thừa Viêm chảy ra hai hàng máu.

Nhưng y không rụt về.

Lý Thừa Viêm liều mạng đẩy người vào bên trong,gắng hết sức đi tới cơ thể đã cứng đờ của người nọ,y không nói gì,chỉ lằng lặng gọi một tiếng "Bệ hạ" rồi ôm lấy cơ thể ấy.
Hứa Lan Chu như không thể tin nổi,hắn rối rắm,khó chịu.

Sợ Lý Thừa Viêm sẽ chết, Hứa Lan Chu muốn đẩy y chở ra nhưng không thể.
Chỉ thấy Lý Thừa Viêm nhắm mắt lại, nắm lấy tay hắn sau đó liền nói với hắn một câu: "Là thần can tâm tình nguyện...."
"Thần thích người."
Lý Thừa Viêm biết, nếu như bây giờ không nói ra,e răng sau này cũng không thể.
Hứa Lan Chu đang bị đau đớn đánh úp vào trí não,lại nghe Lý Thừa Viêm nói như vậy.


Thần chí hắn có chút điên đảo.
Lý Thừa Viêm vẫn ôm chặt Quân Bất Nghi.

Mong rằng y ôm Bất Nghi như vậy, sẽ đỡ được cho người ấy một chút.
Nhưng đời lại không như y nghĩ, Hứa Lan Chu không những giảm đi cơn đau đớn tận xương tủy mà còn khổ tâm vì người đàn ông này.
Ngươi mẹ nó nhảy vào đây làm gì hả!?
Dùng sức lực cuối cùng của bản thân, Hứa Lan Chu cầm lấy cổ áo của Lý Thừa Viêm,ném thẳng Lý Thừa Viêm ra ngoài.
Lý Thừa Viêm thừa biết sức lực của Quân Bất Nghi rất lớn,nhìn thấy người nọ tính quằng mình ra ngoài,y liền liều mạng ôm chặt lấy Quân Bất Nghi,miệng không ngừng nói: "Nếu người ném thần ra ngoài, thần sẽ lại nhảy vào một lần nữa!"
Ông nội mi có bệnh à! Hứa Lan Chu tức giận,hắn không chút lưu tình ném thẳng Lý Thừa Viêm ra khỏi vòng tròn do trụ sét gây ra.
Một mình ông vẫn có thể xử được đám này,ngươi nhảy vào cho chết chùm à? Sẽ bị kéo lại đó lạy chúa!!
Ta chết không sao,nhưng ngươi chết ta sẽ bị kéo lại!
Nếu như kéo lại từ đầu, công sức của ông coi như đồ bể!
Lý Thừa Viêm văng ra khỏi đường trụ,y bay thẳng đến một chỗ cách đó không xa,cơ thể hắn bị điện giật đến tê liệt.
Lý Thừa Viêm nôn ra một ngụm máu.
Người không thể vứt bỏ ta được! Nếu người chết,ta vẫn sẽ can tâm tình nguyện đi theo người.....
Ngẩng mặt nhìn tới bóng dáng mỏng manh đứng trong ánh sáng xanh.

Lý Thừa Viêm tuyệt vọng.
"Quân....Bất...Nghi!! Chẳng phải người nói sẽ không bỏ rơi thần sao?"
"Quân Bất Nghi người là một người tàn nhẫn!" Lý Thừa Viêm bật khóc.

Người thật sự tàn nhẫn ,thà để bản thân chết chứ không để người khác chết.

Bất Nghi,người có thể tàn nhẫn với người khác,nhưng tại sao lại phải tàn nhẫn với chính mình?
Lý Thừa Viêm loạn choạng đứng dậy,từng bước, từng bước một đi tới chỗ Quân Bất Nghi.
Nhưng lần này ,Lý Thừa Viêm không thể bước vào trụ sét được nữa, bên trong trụ sét như bị phong kín bởi một tấm kính dày trong suốt.
Lý Thừa Viêm trợn trừng mắt, đôi mắt y đỏ ngầu.

Y phẫn nộ đập mạnh vào tấm kính.
Tại sao! Tại sao! Tại sao lại không cho ta vào?
Cảnh tượng này trước mắt Hứa Lan Chu làm y rất bất lực.

Tấm kính dày trong suốt này là do hắn dùng bùa biến ra.


Ta làm sao có thể cho y vào đây một lần nữa chứ?
Con mẹ nó ngươi đứng đó đi,đừng nhảy vào nữa!! Ông đây thật sự rất mệt mỏi đó nha!
Trong khi Lý Thừa Viêm dằn co với tấm kín, Hứa Lan Chu đã rút Huyết Trường Dạ ra.
Huyết Trường Dạ mở to đôi mắt đỏ lờm, nó run rẩy trên tay Hứa Lan Chu,thể hiện sự hưng phấn của nó.
Kiếm của hắn rất thích sấm sét nha.

Hứa Lan Chu cười nham hiểm.
Hắn nắm chặt thanh kiếm,nhẹ nhàng huơ tay,chém một kiếm lên bầu trời.

Sóng kiếm xuất hiện phóng vọt bằng tốc độ cực nhanh.
Chỉ thấy một đường áng sáng trắng, Hứa Lan Chu vậy mà đã cắt bầu trời thành hai nửa.
Hứa Lan Chu cười ngạo mạn,ý thức của thế giới? Thiên đạo? Điều đó chẳng quan trọng, ông đây mới là thật,còn mi đối với ta cũng chỉ là NPC.
Bầu trời lại trong xanh,ánh nắng ấm áp lại chiếu xuống.

Hứa Lan Chu hít một hơi cảm nhận bầu không khí lành lạnh này.

Thật là sảng khoái!
Hứa Lan Chu đang tận hưởng bẩu không khí trong lành này thì đột nhiên ,có một bóng dáng to lớn nhào đến.
Hứa Lan Chu chỉ kịp chửi một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Mẹ nó! Cái lưng của ông.....
1314 biến mất nãy giờ cuối cùng cũng chịu xuất hiện, nó giật mình khi thấy Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm đang nằm nhoài dưới đất.
1314 có lòng hỏi thăm hắn: [ Kí chủ!! Người không sao chứ? )
"Có....có...." Lưng ông muốn gãy đến nơi rồi đây! Mẹ nó! Đang yên đang lành nhảy vào làm gì không biết!
Hứa Lan Chu không nói nổi, hắn chỉ có thể hít một ngụm khí lạnh để giảm đi cơn đau của mình.
Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm đè lên nằm im một chỗ,đợi đến khi Lý Thừa Viêm chịu ngồi dậy, Hứa Lan Chu cảm kích đến phát khóc.
Hắn không còn sức để chửi đâu a!
"Người đưa thần xem."
Đưa gì? Đưa gì ba? Hứa Lan Chu cắn môi.
Lý Thừa Viêm không để ý đến việc Quân Bất Nghi đang khó chịu,y dịu dàng ghìm người Quân Bất Nghi lại không cho hắn có cơ hội trốn thoát.
Cho đến khi y sờ đến phía sau lưng của Quân Bất Nghi,đôi mắt y tức khắc trở nên lạnh lẽo.
"Người bị thương rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận