Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm sờ đến phía sau,cơ thể hắn run lên.
Khi nghe đến câu nói của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu không khỏi bị sốc.
Wtf!? Ông mà bị thương ư?? Sao lúc nãy không thấy đau gì hết vậy?
Cơn đau có lẽ đã kéo đến quá muộn màng, nếu như Lý Thừa Viêm không rờ tới, có lẽ Hứa Lan Chu cũng sẽ không biết rắng bản thân hẳn đã bị thương.
"Người đưa thần xem." Lý Thừa Viêm dịu dàng nói.
Lần này, Hứa Lan Chu ngoan ngoãn xoay người lại cho hắn xem.

Hứa Lan Chu chỉ nhẹ nhàng vén tóc, Lý Thừa Viêm đã không nhịn được mà xót xa trong lòng.
Trên lưng Hứa Lan Chu là một vết thương dài dữ tợn,trông rất man rợ.

Nhìn một lõm dài nát bét trên lưng Quân Bất Nghi,y không khói đau lòng.
Đều trách y,tất cả đều tại y! Nếu như y không gọi Bất Nghi, có lẽ Bất Nghi cũng không bị thương nặng đến như vậy!
"Người đau không?"
"Không đau." Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc nhìn y.
Ông nói dốc thôi! Đau bỏ mẹ! Bố khỉ,đau muốn chết!
Hai tay Lý Thừa Viêm run run,y lúc nãy đã không kìm được lòng mình mà nhào đến ôm người ấy.

Nếu như y biết
Bất Nghi bị thương, cho dù có sẽ chết cũng sẽ kìm lại.
"Đều do thần, thần xin lỗi...."
"Ngươi đừng tự trách, không phải lỗi của ngươi." Muốn trách ngươi phải trách thiên đạo chứ trách bản thân làm gì? Đúng là có bệnh mà.
"Ngươi khóc làm gì?" Dù sao cũng không phải ngươi bị thương mà! Sao lại khóc vậy chứ?? Hứa Lan Chu khó xử.
Lý Thừa Viêm đau lòng nhìn người ngồi trước mặt.

Bất Nghi đau như vậy, vậy mà y lại không thể giúp ít được gì cho Bất Nghi.

Y đúng là vô dụng! Lý Thừa Viêm tự trách.
Khi mà y bước vào hố sâu do trụ sét gây ra,Lý Thừa Viêm có thể cảm nhận được sự đau đớn tận xương tủy đang chạy bằng tốc độ cực nhanh đến đầu mình.
Cảm giác đó khiến y mỗi khi nhớ lại đều rùng mình.

Bất Nghi đã chịu đau như vậy,y như này cũng không thể nào giúp được Bất Nghi,thật vô dụng!
Lý Thừa Viêm tuy mạnh thật nhưng y vẫn không địch nổi thiên đạo của thế giới này.

Dù sao cũng chỉ là một người bình thường,cũng không phải thần tiên gì đó thì làm sao có thể đấu với thiên đạo?
Nhìn thấy người mình yêu bị sét đánh đến bị thương nặng như vậy, Lý Thừa Viêm cũng chỉ có thể bất lực mà cam chịu.


Y đau khổ,tuyệt vọng, nhưng không thể giúp ít được gì.
Y muốn điên cuồng chạy tới đỡ lấy trụ sét ấy thay cho Bất Nghi.

Nhưng Bất Nghi vậy mà lại đẩy y ra.

Bất Nghi bảo vệ y.
Lý Thừa Viêm bất lực, Bất Nghi người thật ngốc,thần có thể chết vì người mà?
Nếu được chết chung với người ,thần cũng sẽ vui vẻ mà đón nhận.
Cái chết không làm y sợ hãi, thứ y sợ hãi là người y yêu biển mất khỏi thế gian này.
"Ngươi đừng khóc nữa có được không?" Hứa Lan Chu dùng hai tay nâng mặt của Lý Thừa Viêm,hắn dịu dàng xoa nhẹ.
"Nam tử hán mà khóc cái gì không biết." Hứa Lan Chu dịu dàng cười nhẹ.
Lý Thừa Viêm nắm lấy bàn tay của Quân Bất Nghi,hôn nhẹ lên đó một cái.

Y trịnh trọng nói với Quân Bất Nghi rằng: "Thần sẽ không để người bị thương một lần nào nữa."
Hứa Lan Chu sửng sốt rụt tay lại, hắn loạng choạng đứng dậy,giả bộ điểm tĩnh mà nói với Lý Thừa Viêm: "Chúng ta mau vào trong thôi,ở ngoài đây trời lạnh lắm há há há." Hứa Lan Chu cười gượng gạo.
Lý Thừa Viêm bị Quân Bất Nghi rút tay lại vẫn chưa hồi thần,độ ấm hai bên má vẫn chưa biến mất,y cảm thấy hơi luyến tiếc.

Nhưng sau đó y lại cười nguy hiểm.

Bất Nghi chính là đang quan tâm y,an ủi y.
"Bệ hạ đợi thần với a!"
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ
Sợ các bạn quên nên tôi nhắc.
Chúng ta nên nhớ rằng Lý Thừa Viêm chỉ ngoan ngoãn với mỗi Quân Bất Nghi.

Và đương nhiên,y cũng chỉ bộc lộ cảm xúc với mỗi mình hắn.

Nhưng cảm xúc của y nửa thật nửa giả,vì để Quân Bất Nghi quan tâm đến mình, y có thể bất chấp tất cả kể cả tính mạng của mình.

Lý Thừa Viêm không quan tâm đến thứ gì,nhưng chỉ cần là đồ hay việc của Bất Nghi,tất cả sẽ được y để vào mắt.
Hứa Lan Chu biết rõ kẻ này máu lạnh, nhưng hắn không hiểu vì sao tên này lại trở nên ngoan ngoãn ở trước mặt mình.

Đường đường là một tướng quân kiêu ngạo,không sợ trời không sợ đất mà lại khóc vì hắn.
Chuyện này không được bình thường cho lắm.


Hứa Lan Chu cắn môi suy nghĩ.
3 năm sau, khi dịch bệnh đậu mùa đến.
Đại Chu đã được Hứa Lan Chu gửi thông báo đến cho toàn nước.

Thông báo với bọn họ rằng đất nước của họ sẽ xảy ra một trận dịch bệnh tàn khốc, người nhiễm bệnh sẽ chết trong vòng hai tuần nếu như bị lây nhiễm.
Bách tính đều tin tưởng những gì mà Hứa Lan Chu thông báo.

Họ biết, Bệ hạ sẽ không lừa bọn họ nên ai cũng gấp rút mua rất nhiều đồ ăn dự trữ.

Muôn dân đều đã tin tưởng hắn.
Hứa Lan Chu còn có lòng tốt gửi thư thông báo đến những nước khác.

Nhưng thật buồn cho hắn,các nước lớn đều không tin tưởng lời hẳn nói.

Chỉ có những nước nhỏ là chịu tin lời hắn.
Hứa Lan Chu khinh bỉ.

Có lòng tốt nhắc nhở các người không chịu tin, đến khi dịch bệnh xảy đến,các người sẽ hỏi vì sao ngươi biết lại không nhắc nhở? Đúng là có bệnh,dù sao ta cũng đã nhắc nhở rồi, tin hay không là chuyện của ngươi.
Bên chỗ Lục Vân Nhi từ lâu đã chế xong thuốc giải, hiện chỉ chờ có chỗ để dùng.

Nàng ta đã làm đầy cả kho chứa, thuốc giải được đựng trong chai nhỏ, trong kho của Lục Vân Nhi đã có hơn 50 gương đựng châu báu, mỗi gương đựng 100 lọ thuốc giải.
Chi phí xây chỗ này đương nhiên là do Hứa Lan Chu chi trả,hắn có tiền mà.
Trước khi bùng dịch một tuần, Hứa Lan Chu đã đưa thông báo đóng cổng thành xuống.
"Ta cho các ngươi bảy ngày.

Bảy ngày nếu như không ở trong Đại Chu,ta sẽ không nhận người khi dịch bệnh bùng phát."
Dịch đậu mùa là một dịch bệnh nguy hiểm,hắn từ bi lắm cũng chỉ có thể cho những người đó bảy ngày để vào thành.
Thông báo được truyền sang các nước,những câu chữ nghiêm túc của Hứa Lan Chu khi chuyển đến nước khác đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
"Dịch đậu mùa? Nói đùa sao, ta còn chưa thấy nghe thấy bao giờ ha ha ha."
"Đúng là nói khoát không biết ngượng mồm mà."
"Cái gì ở Đại Chu? Ta cứ ở đây đó làm sao."
"Ta đây cốc thèm nhé."
"Cười chết ta mất! Há há há."
Loạn Chiêu Hoa và Tiêu Bân là người phát thông báo.


Khi nghe những người này nói,sắc mặt Loạn Chiêu Hoa trầm xuống.
Loạn Chiêu Hoa đã âm thầm nhớ mặt của những kẻ này.

Đến khi dịch bệnh bùng phát, hắn đã quyết.

Chính hắn sẽ là người canh giữ cổng thành.
Hừ,để ta xem các ngươi làm sao có thể qua.
Tây Bắc, phía Tây của Đại Chu.

Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm đang kiểm kê số thuốc.

Những lọ không đạt tiêu chuẩn tất cả đều sẽ bị loại bỏ.
Hứa Lan Chu âm thầm khen ngợi.
Không hổ là nữ chính,hơn 50 gương châu báu,vậy mà lại không có thuốc bị hỏng.

Chậc,kéo nàng về phe đúng là
dung dan.
Hứa Lan Chu cầm sổ,vẫn đang xem xét thuốc thì bỗng nhiên ,Lý Thừa Viêm lại ôm lấy hắn từ phía sau.

Hứa Lan Chu chỉ cứng người một lúc rồi thả lỏng.
Hắn đã dần quen với việc này.

Ba năm nay,lúc nào Lý Thừa Viêm cũng bám theo hắn.

Người này bám hắn càng ngày càng dai,đến nỗi đi tắm chính y cũng phải đến hầu hạ.
Hứa Lan Chu đôi lúc có cảm giác,cúc hoa của hắn sắp không xong rồi! Tuy vậy hắn vẫn kìm lại mớ cảm xúc làm hắn dựng tóc gáy đó.
"Bệ hạ tóc của người thật thơm."
Nói nhiều,tóc ta mới gội,đương nhiên phải thơm.
"Ngươi tránh ra cho trẩm làm việc."
"Không muốn."
Mẹ nó! Cái tên thiểu năng này.

Đổ một lọ là ăn cám cả đám đấy.
"Ngươi phiền quá."
Hứa Lan Chu bất lực kéo dọc thân thể bị Lý Thừa Viêm ôm cứng.

Tên này, nhiều năm như vậy,hắn chỉ thấy mặt y càng ngày càng dày.
Chậc chậc,bám người thật.

Cứ ôm thoải mái đi,dù sao cũng không ôm được bao lâu nữa.
Đã từ rất lâu về trước.


Hứa Lan Chu đã có ý định rời bỏ trốn hoàng cung xa hoa này.

Hắn muốn được phiêu bạt khắp nơi trên thế gian, thưởng thụ rựu ngon của từng vùng miền và vùng đất mới.
Nhưng nhiệm vụ của hắn vẫn chưa hoàn thành.

Ba năm trước Hứa Lan Chu đã muốn cứu bách tính của hắn khỏi dịch đậu mùa.

Mất tận 3 năm để điều chế ra thuốc giải.
Chế thuốc rất bình thường,nhưng nguyên liệu để chế thuốc giải thì cho dù Hứa Lan Chu có tiền cũng không thể mua được.
Trồng trọt vất vả mới có được cây thuốc.

Lục Vân Nhi cũng không phụ lòng hắn.

Số thuốc bị nàng chế hỏng rất ít.
Mọi chuyện rất suôn sẻ.

Là một vị vua tốt, Hứa Lan Chu cũng đã có lòng hảo tâm nhắc nhở những nước khác nhưng thứ hắn nhận lại,tất cả cũng chỉ là tiếng cười cợt xem thường.
Nước Xiêm La không tin lời hắn nói,cho rằng Quân Bất Nghi đang nói bậy.

Hứa Lan Chu dùng sự lương thiện nhất thời,gửi lời nhắc nhở chân thành nhất đến với bọn họ.
Vậy mà bọn họ lại không để lời hắn nói vào tai.

Sắc mặt Hứa Lan Chu lạnh xuống khi nghe Loạn Chiêu Hoa báo cáo lại tình hình.
Hứa Lan Chu trầm thành một mảnh.
Ta đã cho các ngươi một cơ hội, cũng đã cho các ngươi sự lựa chọn.

Nếu như các ngươi đã chọn cái chết,thì Hứa Lan Chu ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
"Truyền ý chỉ của trẩm.

Trẫm cho các ngươi hai ngày, nếu không lập tức vào thành.

Đại Chu sẽ không nhận bất cứ người nào ở ngoại thành nữa."
Thánh chỉ được đưa xuống, những nước khác cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Dân chúng Đại Chu cũng trở nên lo sợ.

Hứa Lan Chu đã viết một giấy trúc truyền xuống,ghi rõ tường tận về triệu chứng khi phát bệnh khiến nhiều người lo lắng.
Cuối hàng hắn còn ghi thêm dòng chữ: "Nếu ai dám giấu giếm bệnh tình.

Rồi để quan chiêu huyện phát hiện được, thì kẻ đó cùng gia đình kẻ đó đều sẽ bị bắt giữ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận