Xuyên Nhanh Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!


p class="watch-page-fiction-content">Hứa Lan Chu liên hệ với Hoa Bắc Thành, từ thành phố A đến rước hắn.
"Hoa Bắc Thành, mau đến thành phố B, Lộ Sa, rước tôi."
Hoa Bắc Thành không hỏi nhiều, anh cung kính trả lời: "Được, ngài chờ tôi." rồi cúp máy.
Vài tiếng sau, sau khi Hoa Bắc Thành lái xe đến Lộ Sa của thành phố B.

Hứa Lan Chu đã đợi anh ta được một lúc, thấy trời quá nóng, hắn đã đi đến một quán cà phê gần đó, kêu một ly cà phê sữa rồi ngồi đợi tiếp.
Khoảng mấy phút sau, Hoa Bắc Thành đi từ bên ngoài vào, bước đến trước mặt hắn.
Hứa Lan Chu lười biếng nói với anh: "Anh tới quá chậm, thư ký Hoa à."
Hoa Bắc Thành đẩy gọng kính lên một cách chuyên nghiệp.
"Ngài không thể trách tôi được, vì để đến đây, tôi đã phải dời lại các cuộc họp khẩn đó."
Hứa Lan Chu lắc đầu ngao ngán: "Mau đưa tôi đến sảnh chính của tập đoàn.

Tập hợp các ban điều hành và người quản lý của các công ty con của Thời Thị đến sảnh chính."
Hoa Bắc Thành đáp lại một cách kính trọng: "Vâng, thưa Thời Tổng."
Vài tiếng sau đó, hơn 200 vị lãnh đạo đã tập hợp lại một chỗ, những người có chức vụ cao sẽ ngồi hàng ghế đầu.
Hứa Lan Chu đứng trên sân khấu, ánh mắt kiên nghị toát ra khí chất của một vị quý tộc cổ đại, hắn bước từng bước tao nhã, tiến lên, đứng giữa sân khấu.
Vì quá đông người, nên Hoa Bắc Thành đã chuẩn bị một bộ bàn ghế và miro riêng cho hắn.
Toàn bộ người ở dưới thấy hắn ngồi xuống, họ mới đứng lên, hô một tiếng đầy uy lực: "Thời Tổng!"
Cảnh tượng hoành tráng không thôi, đến Trần Tĩnh ngồi ở hàng ghế dưới cũng phải kinh ngạc.
Đừng thấy Hứa Lan Chu còn trẻ mà xem thường, nếu hắn không có thực lực, sớm đã không thể đứng ở trên này.
Đó là lý do mà bọn họ kính trọng hắn.
Hứa Lan Chu uy nghiêm nói với đám người phía dưới.
"Hôm nay tôi đến đây, để phân phối công việc của tập đoàn chúng ta cho các vị."
Bên dưới là một mảnh yên tĩnh, tất cả đều tập trung nghe hắn nói.
Hứa Lan Chu hài lòng, hắn lạnh nhạt nói với họ: "Trở thành cổ đông lớn nhất của các công ty con của tập đoàn Tạ Thị, tiền không giới hạn, làm được thưởng 100 vạn."

"Tan hợp."
Thông báo cho đám người đó một câu như vậy, Hứa Lan Chu nhanh chóng chuồng lẹ.
Đám người phía dưới đứng lên, lại hô một tiếng "Chào ngài, chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ!"
Đợi Hứa Lan Chu rời đi, bọn họ mới dám thảo luận với nhau.
Giám đốc Bát nói với giám đốc Ất: "Ngài nói xem, Tạ Thị mà Thời Tổng nhắc đến có phải là công ty Quy Mác chính không?"
"Hình như là vậy, tôi nghe nói, cổ phiếu của công ty ấy bị tụt giá nghiêm trọng, nhưng đại khái thì tại sao tụt giá thì tôi không biết."
Giám đốc Giáp nhảy vào: "Cái này tôi biết, cổ phiếu của công ty ấy bị tụt giá nghiêm trọng là do tổng tài nhà họ đánh người ta suýt chết đó."
"Không đến nổi vậy chứ?"
"Lý do Tạ Quang Nghĩa đánh người thì tôi không rõ, chỉ biết là hắn đánh người ta suýt chết thôi."
Giám đốc Bát lại xoay qua nhìn giám đốc Giáp.
"Vài ngày trước tôi cũng có nghe nhân viên của tôi xì xào, Tạ Quang Nghĩa tổng tài của Tạ Thị lộ video đánh người trên internet.

Tôi cũng tính buổi chiều vào xem thử nhưng khi lên lại không thấy đâu nữa."
"Chắc đã bị nén xóa."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Lại vài ba người đi đến góp vui với nhóm này.
Giám đốc Thập mỉm cười nói với họ: "Tôi biết lý do Tạ Quang Nghĩa đánh người nha."
"Ngài có thể nói cho chúng tôi biết không?" Giám đốc Bát nhìn tới hướng giám đốc Thập.
Giám đốc Thập bật cười thành tiếng: "Tạ Quang Nghĩa đánh người vì một người phụ nữ họ Quách, tên Quách Xuân Hoa thì phải."
"Tên đó yêu điên cuồng cô ta, tôi không biết hắn có biết cô ta là người như thế nào không, nhưng tôi biết rõ, cô ta là một người rất nham hiểm."
"Vở kịch hào môn, nếu Tạ Quang Nghĩa không đóng nữa, cô ta cũng chẳng có đất diễn đâu."
"Tôi xin phép đi trước, các vị cứ thảo luận vui vẻ."
Giám đốc Thập rời đi, để lại một đám người vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
Giám đốc Bát hỏi giám đốc Giáp: "Vị đó là ai vậy?"
Giám đốc Giáp mới nói nhỏ vào tai của giám đốc Bát: "Ngài không biết sao? Vị ấy là Ngụy Tử Hoài, quản lý chi nhánh 2 của tập đoàn chúng ta."

"Không phải là vị kia quản lý sao, sao giờ lại thành vị này rồi?"
Giám đốc Giáp mới chầm chậm trả lời: "Ngài nói đến Hoa Bắc Thành ấy à, vị ấy bận quản lý công ty lớn của chúng ta rồi.

Thời Tổng chưa đủ tuổi, đợi đến khi ngài ấy đủ tuổi.

Ngài ấy sẽ chính thức quản lý tất cả chúng ta."
Giám đốc Ất bật cười nói: "Chẳng phải bây giờ ngài ấy cũng đang quản lý chúng ta sao? Cái khác ở đây là ngài ấy dùng danh nghĩa của thư ký Hoa để quản lý chúng ta thôi, cho dù có nhỏ tuổi đi chăng nữa, nhưng nếu ngài ấy không có thực lực thì cũng không quản lý nổi hơn 200 công ty và hơn 3000 công nhân lẫn nhân viên đâu."
Bọn họ thảo luận hết việc này tới việc kia, thảo luận đến 8 giờ tối mới chịu tan.
Bên phía Tạ Quang Nghĩa gần như phát điên, giá cổ phiếu cứ giảm liên tục, nếu tình trạng này kéo dài, công ty lớn của hắn sẽ phá sản, đến Tạ thị có khi cũng không giữ được!
Rốt cuộc là kẻ nào thảm hại hắn?
Nếu để hắn biết được, nhất định sẽ không tha cho người đó!
Mẹ kiếp!
Tạ Quang Nghĩa chửi thề một tiếng rồi đạp vào bàn làm việc của hắn một cái thật mạnh, hắn nghĩ nếu làm như vậy cơn tức giận của hắn sẽ vơi đi.
Quách Xuân Hoa bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cô ta châm một điếu thuốc rồi rít từng hơi.
"Anh làm như thế thì có tác dụng gì? Chi bằng đi suy nghĩ cách để kéo giá cổ phiếu lại đi."
"Tôi đánh tên chết tiệt kia không phải vì cô sao?" Tạ Quang Nghĩa quơ hết một mớ đồ xuống đất.
Quách Xuân Hoa nở một nụ cười khinh miệt.
"Vì tôi? Vì tôi sao? Anh đến sớm sao?"
Tạ Quang Nghĩa nạt nộ Quách Xuân Hoa: "Còn không phải vì cô uống rựu rồi say như con sâu rựu? Sau đó nằm ngất giữa đường? "
Quách Xuân Hoa cũng nổi trận lôi đình, ngóng cổ cãi lại.
"Nếu như hôm đó anh tới sớm, tôi sẽ bị như thế à?"
Nếu như người hôm ấy người bế cô ta đi là Thời Xuyên, thì cô ta nhất định sẽ giữ được sự trong trắng của bản thân mình.
Nhưng giờ đây Hứa Lan Chu đã xuyên đến, hắn đương nhiên sẽ không giúp cô ta.
Ai đâu mà đi vào vết xe đổ của người đi trước chứ?
Nếu Hứa Lan Chu giúp cô ta, thì đến cái mạng nhỏ này hắn còn không giữ được, sống đến ngày hôm nay Hứa Lan Chu chỉ có hai mục đích.

Báo thù và sống tiếp cho thân xác này, giúp cái tên Thời Xuyên trở thành huyền thoại.

Tiếp đó, là nghiên cứu ra cách lấy được mảnh tàn hồn từ trong người của Kỳ Bách Ngạn và Kỳ Bạch Nhiên.
Hứa Lan Chu cứu Kỳ Bạch Nhiên về được, nhưng không biết có thể ngăn được y hắc hóa hay không.
Hắn sợ một khi hắn lơ là cảnh giác, Kỳ Bạch Nhiên sẽ tìm đến Kỳ Thiên Tích để bảo thù cho Hoắc Thiên An.
Tuyệt đối không thể để cho Kỳ Bạch Nhiên tìm đến Kỳ Thiên Tích! Nếu y muốn giết Kỳ Thiên Tích để báo thù, thế thì còn không bằng để Hứa Lan Chu tìm cách cho Kỳ Bạch Nhiên đùa giỡn Kỳ Thiên Tích đến chết.
Vài tháng lại trôi qua, bên phía Hứa Lan Chu đã chen chân vào được các công ty lớn bé của tập đoàn Quy Mác.

Hiện tại, Hứa Lan Chu là cổ đông lớn nhất ở đó.
Từ ngày vớt Kỳ Bạch Nhiên về nhà, hắn vẫn luôn để ý và quan sát y, ngoại trừ việc Kỳ Bạch Nhiên càng ngày càng dính người ra thì hắn thấy y cũng không có làm việc gì khác.
Hứa Lan Chu nghi hoặc, con hàng này ngoan ngoãn đến vậy sao?
Tất nhiên là không rồi, ai đâu mà dễ ăn như thế.
Trong tay Kỳ Bạch Nhiên có một cái máy tính, Hứa Lan Chu cũng đã biết đến sự hiện diện của nó.

Ngoài mặt hắn làm như không để ý tới, nhưng thực chất, Hứa Lan Chu đang cố gắng hack tư liệu của cái máy tính mà Kỳ Bạch Nhiên đang giữ.
Kỳ Bạch Nhiên đương nhiên không thể để cho Hứa Lan Chu xâm nhập dễ dàng được, y xây dựng rào chắn, lập tường lửa,...
Nhưng những cái vặt vãnh này không có là gì đối với Hứa Lan Chu.
Hắn là hacker số 1 của Tinh Tế.
Ngón tay thon dài của Hứa Lan Chu lướt một đường dài trên bàn phím của máy tính bảng, sau đó lại khéo léo ấn liên tục, đến 1314 nhìn vào còn hoa cả mắt.
1314 rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nó tò mò hỏi: [ Ký chủ, ngài đang làm gì thế? ]
"Bổn đại gia đang làm chuyện trọng đại." Hứa Lan Chu nghiêm túc trả lời.
1314: [...]
Ngài hack máy tính của mảnh tàn hồn là làm chuyện trọng đại sao?
Còn làm bộ mặt nghiêm túc như thế nữa?
Đến tôi còn xém nữa là tin ngài rồi đấy nhé!
[ Ngài xem trộm máy tính của người khác là không tốt đâu.

]
"Thế nếu ta đi hỏi trực tiếp anh ta, thì anh ta sẽ trả lời ta sao?"

[ Cái này đương nhiên không.

]
"Còn dám nói? Ngươi ra chỗ khác nằm đi, để ta yên tĩnh làm chuyện trọng đại."
1314 lủi thủi bò ra chỗ khác, nó lại nhìn thao tác lập đi lập lại của Hứa Lan Chu, khoảng vài phút sau đó, Hứa Lan Chu đã lấy được tư liệu.
Hứa Lan Chu ấn vào phần thư mục, ở trong đó có hai tệp tài liệu.
Hứa Lan Chu ấn vào cái đầu tiên.
Vừa ấn vào, Hứa Lan Chu liền ngơ ngác.

Bên trong toàn là hình của hắn, bên trên còn hiển thị tổng số hình hơn một nghìn tấm ảnh.
1314 huýt sáo một tiếng, bày đủ tư thế cắn hạt dưa.
[ Tiểu Ca Ca, đó là ngài nha.

]
Hứa Lan Chu vẫn im lặng, hắn vẫn lướt xem từng tấn ảnh.
[ Ngài xem, còn có ảnh của ngài từ một tiếng trước.

]
Mọi chuyện đang rất bình thường, Hứa Lan Chu đột nhiên rút một thanh kiếm màu đỏ từ trong không gian ra, hắn tức giận mà gằng từng chữ một: "Kỳ! Bạch! Nhiên!"
1314 giật mình, té lăn ra đất.
Ngươi dám chụp ông đây lúc ông bị té sấp mặt sao?
Ông đây không tha cho ngươi!
1314 bò dạy từ trên đất.
[ Kí chủ! Ngài bình tĩnh, vừa rồi tôi cũng tính trêu ngài một chút thôi! Ngài đừng giận...!]
1314 đứng bằng hai chân, nó chạy tới bên máy tính bản của Hứa Lan Chu, giở giọng nịnh nọt.
[ Nếu ngài không thích, thì để hệ thống ta đây xóa giúp ngài nhé? ]
Hứa Lan Chu cầm lấy nó ném ra chỗ khác, hắn nghiến răng nghe cành cạch.
Sao mấy tấm đầu chụp đẹp lắm đến mấy tấm sau lại chụp như thế hả?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận