Chương 24: Tranh chấp.
"Lưu Mãn Mãn, đã lâu không gặp."
Khởi Dư cẩn thận đánh giá cô gái đứng ở cửa, áo sơ mi trắng dài tay không có hoa văn mặc trên người tạo cảm giác sạch sẽ thoải mái, quần jean sẫm màu bó sát hai chân tôn lên vẻ thon gọn, cô ta cột cao tóc, gương mặt được trang điểm nhẹ, đôi mắt to đen láy thuần khiết phừng phực lửa giận, đôi môi đỏ mọng, hồng hào như hai cánh hoa đào khẽ mím, làn da trắng mịn như có thể búng ra sữa.
Đây hoàn toàn là một bộ dáng rất dễ chiếm cảm tình từ cái nhìn đầu tiên, có khí chất của mối tình đầu quốc dân.
Khởi Dư đảo mắt, trong khoảng thời gian chữa bệnh, mỗi ngày đều phải đối mặt với mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, dù nam chủ có được giới thiệu là lạnh nhạt xa cách cũng buộc phải đổ gục mà xiêu lòng.
"Bạch! Khởi! Dư!" Mấy chữ này cơ hồ là rít ra từ kẽ răng đang nghiến ken két của Lưu Mãn Mãn, giọng điệu như chứa thâm cừu đại hận này làm Khởi Dư có dự cảm phi thường không tốt.
Lưu Mãn Mãn vừa gọi, sống lưng Khởi Dư đã lập tức lạnh toát, ngoài mặt mỉm cười, trong lại không ngừng than khổ.
Cô đã chọc phải ai thế này? Là nữ chủ đại nhân a!
Thành thật mà nói, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Mãn Mãn, Khởi Dư ở trên giường chỉ muốn nhảy dựng lên rồi lâm trận bỏ chạy.
Với những gì nguyên chủ đã gây ra cho cuộc sống của nữ chủ, người này không xách mã tấu tới đại chiến ba trăm hiệp với cô mới là lạ.
Nhưng may mắn ở chỗ, nữ chủ đã được nam chủ cải tà quy chính, bên ngoài cũng có cảnh sát đang canh giữ, an toàn của cô tuyệt đối được đảm bảo.
Khởi Dư nghĩ thế liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh vì hoảng sợ cũng bình ổn trở lại.
Lưu Mãn Mãn sau khi gọi tên cô thì không lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt oán độc như muốn ngũ mã phanh thây cô quá mãnh liệt, làm Khởi Dư muốn phớt lờ cũng thật khó khăn.
Bên cạnh Lưu Mãn Mãn chính là nam chủ Triệu Nguyên trong truyền thuyết, cái cách anh ta quan sát đánh giá cô ở khoảng cách vừa phải này, tuy không dữ dội như Lưu Mãn Mãn nhưng vẫn không khiến cô dễ chịu hơn chút nào.
Triệu Nguyên là nhà tâm lý học, đối với sát nhân liên hoàn như Khởi Dư luôn có hứng thú đặc biệt, mà thật ra, nếu là nhà tâm lý học khác, dám chắc họ cũng không khá hơn anh là bao, có khi còn quá đáng hơn, vậy nên việc này quả thật không thể trách anh.
Lại nói, lần đó bắt được Bạch Khởi Dư là do cô cố ý lộ ra hành tung, tuy nói kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhưng với thủ đoạn của cô, sợ là phải mất mấy năm mới thực sự nắm thóp được cô.
Mà mấy năm đó, không một ai có thể bảo đảm được rằng mạng người trên tay cô sẽ giảm đi hay lại nhiều gấp đôi chứ?
Vậy cho nên, trong lần giáp mặt chính diện ở tòa nhà bỏ hoang đó, mặc dù không cứu sống được những người bị bắt đến, nhưng đổi lại vẫn tóm được kẻ đầu sỏ nguy hiểm này.
Bỏ qua đau thương, đó chính là một tin tốt.
Bầu không khí trong phòng quá căng thẳng, nồng nặc mùi thuốc súng do Lưu Mãn Mãn tạo ra, Khởi Dư hết cách đành lên tiếng phá vỡ nó: "Những người kia chết hết rồi? Thảm thật đấy..."
[ Ký chủ, không được nói như vậy! ] Hệ thống bất ngờ ngoi lên, gấp gáp nói.
"Tại sao?" Cô chỉ muốn nói một câu đồng cảm thôi mà, thuận tiện bày tỏ một chút về việc cô cũng đau lòng cho mấy sinh mạng đó, có thể tạm thời hòa hoãn mối quan hệ như nước với lửa này của cô và nữ chủ đại nhân thì càng tốt.
Đáng tiếc, câu tại sao này, không cần hệ thống giải thích, nữ chủ đã tự nhiên dùng hành động nói rõ cho cô biết tại sao không được.
'Bụp!'
"Đồ khốn! Cô còn mặt mũi mà nói vậy, cô tính chế giễu ai hả!" Lưu Mãn Mãn đỏ mắt cho Khởi Dư trên giường bệnh một cú đấm, lực tay rất mạnh, một đấm cất chứa bao nhiêu phẫn uất cùng thù hận từ bé đến lớn của cô ta trực tiếp khiến làn da vốn trắng bệnh của Khởi Dư đỏ lên trong giây lát.
Đúng vậy, là cú đấm, không phải bạt tai.
"Mãn Mãn!" Triệu Nguyên ở bên cạnh chạy nhanh đến ôm chặt lấy Lưu Mãn Mãn, ngăn cô ta có thêm hành động quá khích nào khác.
Khởi Dư vì cái đánh này mà quay mặt sang một bên, toàn thân bất giác run lên, cô giơ tay chạm lên phần mặt bỏng rát, một cơn đau đớn cùng tê dại truyền đến đại não, đau đến mức làm hô hấp cô dừng lại trong phút chốc.
Khởi Dư cúi đầu, tóc dài đen nhánh rũ xuống che khuất gương mặt cô, không rõ có biểu tình gì, chỉ biết cô cứ một mực xoa nhẹ má phải, không nói chuyện, không tỏ thái độ khác thường.
Hệ thống: 囧, tin bản hệ thống đi, các người sẽ không muốn biết đằng sau mái tóc là khuôn mặt đang có biểu cảm gì đâu!
Khởi Dư lẳng lặng xoa má, mỗi một lần xoa, sát ý trong mắt cô càng một đậm, tay trái nắm tạp chí bị che ở dưới chăn cuộn chặt thành nắm đấm, mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay bạo nổi, có chút dữ tợn, thậm chí đôi đồng tử xanh lục vốn khác thường cũng rục rịch muốn tỏa sáng.
(Gϊếŧ cô ta, nhất định phải gϊếŧ cô ta!)
Khởi Dư mở to mắt, vô số tơ máu dần phủ kín trong mắt, gân xanh trên trán nhảy thình thịch , trạng thái của cô bây giờ rất không tốt, giống như không khống chế nổi nữa, có thể lâm thời phát điên bất cứ lúc nào.
Hệ thống thấy mấy cái cây to bên ngoài cửa sổ có dấu hiệu sắp vặn vẹo cử động, trong lòng chửi đổng một tiếng.
[ Ký chủ, cô bình...!bình tĩnh, hít thở sâu hít thở sâu! Cô xem, nếu cô bất cẩn thể hiện sức mạnh của bản thân, cô chắc chắn sẽ bị các nhà khoa học mổ xẻ, còn nếu cô làm gì nữ chủ, thế giới này khẳng định sẽ sụp đổ a! ]
Mụ nội nó, cô mà làm bậy, cả cô và bản hệ thống đều chết chắc! Giá trị chỉ số ngầu còn chưa đạt tới 5000, không đủ để bảo hộ mạng nhỏ của cả hai khi thế giới sụp đổ đâu đó có biết không hả!!!
"Triệu Nguyên, anh mẹ nó buông em ra! Em muốn gϊếŧ cô ta! Nhất định phải gϊếŧ chết cô ta! Em phải báo thù cho cha mẹ em, cho bạn bè xung quanh em, cho tất cả những người vô tội!!!" Dùng sinh mạng và linh hồn dơ bẩn này của cô an ủi những người đã khuất ở dưới suối vàng, lấy máu tươi của cô tưới lên ngôi mộ hiu quạnh của bọn họ, không, vẫn không đủ, loại người như cô có chết cũng không hết tội!
Lưu Mãn Mãn giãy giụa kịch liệt trong vòng tay của Triệu Nguyên nhưng bản thân cô ta giống như một túi khí mềm, tựa hồ càng giãy, vòng tay giam cầm này càng chặt, hệt như được rót chì, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Triệu Nguyên thở dài nói: "Mãn Mãn, em bình tĩnh một chút."
"Ha ha, Lưu Mãn Mãn, cô hỏi tôi tính chế giễu ai sao? Tôi cũng không biết, có lẽ là chế giễu đám người kia ngu ngốc, cũng có lẽ, là chế giễu cô ngu dốt!" Khởi Dư bên này đột ngột quay đầu nhìn thẳng vào hai người, cười gằn một tiếng.
Lưu Mãn Mãn nghe những lời này, động tác đình chỉ vài giây, sau đó như được tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nổi khùng lên: "Cô...! Đồ đê tiện! Mẹ kiếp, cô không có tư cách nói họ!"
Nếu không phải Triệu Nguyên sức lớn giữ chắc cô ta, sợ là cô ta đã nhào đến đánh một trận sống chết với người trên giường bệnh rồi.
"Mãn Mãn! Chúng ta đến đây là vì cái gì, em quên rồi sao?" Triệu Nguyên nhíu mày, khẽ quát.
Giọng nói trầm ấm mang theo hương vị đàn ông vang bên tai làm toàn thân Lưu Mãn Mãn cứng đờ, đôi mắt đỏ ngầu nổi lên ánh nước, cô ta mím môi, ỉu xìu tựa vào lòng Triệu Nguyên từ bỏ giãy giụa, bộ dạng không khác gì quả bóng bị xì hơi, ảm đạm vô thố.
"...!Bỏ đi, gϊếŧ loại người như cô ta, em còn sợ bẩn tay mình."
"Ngoan." Triệu Nguyên ở trên đỉnh đầu Lưu Mãn Mãn hôn một cái.
Anh lấy ghế cho Lưu Mãn Mãn ngồi xuống, rồi chính mình cũng tự tìm cái khác ngồi cạnh cô ta.
"Bạch Khởi Dư đúng không, tôi có một vài câu muốn hỏi cô, hi vọng cô hợp tác." Triệu Nguyên khôi phục sắc mặt bình thản như ban đầu, âm thầm quan sát Khởi Dư.
Hôm nay Triệu Nguyên ăn vận đơn giản nhưng tinh tế, áo sơ mi kẻ sọc màu đen cùng với quần tây dài ôm sát hai chân thẳng tắp của anh, bên ngoài lại khoác thêm áo blouse trắng, gương mặt cương nghị nhưng không kém phần điển trai, cộng với gọng kính bạc nổi bật trên sóng mũi cao thẳng của anh, làm khí chất vốn lạnh nhạt giờ đây lại nhiều thêm phần tri thức thanh lãnh, khiến người ta vừa nhìn đã có hảo cảm.
"..."
[ Ký chủ, cô mà manh động sẽ gây ra một đống phiền phức không đáng có.
Chi bằng chúng ta bình tĩnh một chút, như vậy sẽ không có bất kỳ cái gì có thể khiến cô phiền lòng nữa.
Đúng rồi, trò chuyện cũng có thể giúp người ta bình tĩnh, không bằng cô thử xem? ] Hệ thống nhỏ nhẹ khuyên giải trong đầu Khởi Dư.
Khởi Dư u ám liếc đôi nam nữ trước mặt rồi nhắm mắt lại, cố gắng áp xuống bạo phát trong lòng.
"Nếu cô không nói gì, tôi sẽ xem như cô đồng ý." Triệu Nguyên tựa ra sau lưng ghế, hai tay đan vào với nhau: "Theo tôi được biết, lúc nhỏ cô từng làm thuê cho nhà Mãn Mãn, tôi xem lời khai rồi, tôi khá chắc khi đó cô ấy hẳn là không có động chạm gì đến cô."
"Búp bê." Khởi Dư không kiên nhẫn nói.
"Búp bê?" Triệu Nguyên ngạc nhiên nhìn sang Lưu Mãn Mãn.
Trong tư liệu ghi chép đời sống của Bạch Khởi Dư hình như không thấy nhắc đến về vấn đề này, anh cũng từng đi tìm hiểu nhưng những người làm có mặt năm đó đều đã sớm qua đời, Lưu Mãn Mãn cũng không chủ động đề cập tới với anh.
Lưu Mãn Mãn hơi cau mày, nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói: "Xác thực đúng là có chuyện này.
Khi đó em còn nhỏ, từng làm mất một con búp bê mà ba em từng ở nước ngoài mua về cho em, lúc đó em thực sự rất buồn, khổ sở một hồi lâu, ba mẹ thương em nên yêu cầu người làm nhanh chóng tìm kiếm."
"Rồi có một người làm đột nhiên xin về trước, em chỉ nghĩ kẻ đó có phải hay không chột dạ, ăn trộm búp bê của em giấu ở trong nhà, muốn xin về trước có phải hay không tính giấu nó ở chỗ khác, vậy nên em không cho kẻ đó về." Lưu Mãn Mãn quay đầu nhìn chòng chọc Khởi Dư: "Kẻ đó là cô?"
"Chỉ là xin về trước một hôm thôi mà một đứa trẻ mười ba tuổi như cô lúc đó có thể suy diễn ra đủ thứ vớ vẩn như vậy, Lưu tiểu thư, cô không đi làm biên tập thật là lãng phí tài năng." Khởi Dư nhếch khóe môi, không chút khách khí chế giễu Lưu Mãn Mãn.
"Tôi...!cũng như cô nói, khi đó tôi chỉ có mười ba tuổi, là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cô chỉ vì chuyện cỏn con đó mà so đo đến tận bây giờ?" Lưu Mãn Mãn càng nghĩ càng phẫn nộ, chỉ vì chuyện không thể đơn giản hơn mà cô nhẫn tâm hại cả gia đình cô ta, bạn bè và đồng nghiệp của cô ta?
"Lưu Mãn Mãn, cô khi đó mười ba tuổi, là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, vậy tôi của lúc đó có hơn gì cô sao? Lại nói, tôi còn là một đứa trẻ mang trên lưng gánh nặng của gia đình!" Khởi Dư cười khẩy, cảm nhận được sự phẫn nộ và bi thương nổi cuồn cuộn trong lồng ngực của mình, nhưng có hơi quá mức, làm mày đẹp nhẹ nhíu một cái, rất khó phát hiện ra.
Cô biết cái này chắc chắn không phải cảm xúc của cô, nó ngược lại giống như...!là của Bạch Khởi Dư.
"Tôi...!tôi..." Đúng vậy, cô cũng chỉ là đứa trẻ bằng tuổi cô ta khi đó, thậm chí còn phải vất vả hơn cô ta rất nhiều...
Lưu Mãn Mãn đôi mắt mở to, tia hoảng loạn trong đáy mắt bị Triệu Nguyên ở bên cạnh bắt được, anh thở dài, đưa tay ra sau lưng cô ta vuốt vuốt hai cái rồi mới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Nếu vậy thì không liên quan lắm, cô vì con búp bê đó mà về nhà trễ, sự việc có lẽ không lớn đến mức khiến cho cô phá hủy cuộc sống của Mãn Mãn."
"Tôi có em trai, một đứa em trai có đầu óc không được bình thường, các người hẳn là biết rồi đi, em trai tôi gọi đến, hỏi tôi khi nào có thể về nhà." Khởi Dư cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Giọng của thằng bé trong điện thoại tràn ngập sự sợ hãi, kèm theo đó là tiếng nức nở mà nó nghĩ là mình đã che giấu tốt.
Tôi muốn gấp rút về nhà, nhưng là vì Lưu Mãn Mãn, tôi có thể trở về là một tiếng sau đó."
"Nó chết rồi, đầu bị lõm xuống, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng vào tôi, còn có, máu ở khắp mọi nơi, trên sàn, trên cạnh ghế, trên người của tên khốn nạn đó!"
Khởi Dư nói xong không đợi phản ứng của hai người kia liền tự mình sửng sốt, không đúng, mấy lời cuối này rõ ràng không phải lời cô định nói, rõ ràng là môi cô tự động thốt ra những lời này...
Đợi đã, sẽ không phải là Bạch Khởi Dư chứ? Cô ấy tính làm gì?
Cô ấy đang muốn giành quyền điều khiển cơ thể này lại sao?
[ Ký chủ, không cần hoảng sợ, biểu hiện này giống như lúc cô là Tần Khởi Dư ở thế giới trước, cô chỉ bị nguyên chủ ảnh hưởng một chút rồi sẽ hết.
]
Khởi Dư nhân cơ hội bản thân không khống chế được cơ thể này, nói chuyện với hệ thống: "Cô ta vẫn còn ý thức?"
[ Không đâu, đây chỉ là một phần nhỏ hồn phách còn sót lại của cô ấy thôi.
Đừng lo lắng, tôi cảm thấy nguyên chủ không có ý định giành cơ thể này lại đâu, có lẽ là muốn nói chuyện với hai người kia.
]
[ Tuy nói là không cần nguyện vọng, nhưng có khi, người ta đâu đó vẫn có một chút không cam tâm.
]
"Vậy sao." Nếu là vậy, cô ấy muốn làm gì thì làm, cô không quan tâm.
"Nhưng cô không nên giận chó đánh mèo lên người Mãn Mãn, cô ấy không phải là thủ phạm sát hại em trai cô.
Chưa kể, thế giới này luôn có bất công, em trai cô chỉ là một sự cố nhỏ nhoi bất hạnh trong cuộc đời cô mà thôi, hơn nữa, cũng có rất nhiều người vì người khác mà mất đi người thân, họ có thể buông xuống hận thù mà sống tiếp, vì sao đến lượt cô lại không thể?"
"Nhỏ nhoi? Bớt nói như thể anh hiểu tôi lắm đi, anh thì biết cái gì, em ấy chính là mạng của tôi, không có em ấy tôi đã sớm chết rồi! Anh như thế nào hiểu được? Mẹ kiếp, anh hiểu cái rắm ấy!"
"Bạch Khởi Dư, cô bình tĩnh chút, cô lẽ nào chưa từng nghĩ những chuyện xảy ra vốn là lỗi của cô sao? Chỉ vì một con búp bê, chuyện nhỏ như vậy cô lại không chịu suy nghĩ mà mang thù lung tung..."
"Chuyện nhỏ em gái anh, anh cũng không chịu động não nghĩ rằng, sự cố búp bê không có, hoặc là nói, nếu lúc đó cô ta không vô lý cắn mãi một việc không buông thì tất cả mọi chuyện vốn nên xảy ra sẽ không có sao! Giận chó đánh mèo thì sao, là lỗi của cô ta, chính cô ta tự tìm!"
Triệu Nguyên cau mày, sự điên cuồng chấp nhất trong ánh mắt Bạch Khởi Dư là thứ anh vẫn luôn không hiểu, người này giống như một đứa trẻ cuộn tròn mình trong thế giới riêng mà bản thân xây dựng, chỉ nguyện nghe và tin tưởng những gì mình nhận định, ngay cả khi có người nhẹ nhàng giúp tư tưởng của cô quay về đúng hướng cũng sẽ khiến cô vô cùng phản cảm, càng kiên quyết với lối suy nghĩ kỳ quái không có cơ sở của mình.
Tất cả những biểu hiện này đều thuộc về người có bệnh tâm lý.
Nếu anh phán đoán đúng, Bạch Khởi Dư lúc còn nhỏ, trước cả khi gặp Lưu Mãn Mãn, tâm lý đã sớm có bệnh rồi, chỉ là cô không nhận ra mà thôi, sau đó, cái chết của em trai chính là ngòi thuốc nổ, kích phát thần kinh và tâm lý luôn bị gây sức ép lâu năm, và rồi bùng nổ.
Lấy một ví dụ, trên vỉa hè có một cục đá không lớn không nhỏ nằm ở đấy, thường thì sẽ không ai quan tâm tới nó, nhưng đến một ngày, một người đi xe đạp trên vỉa hè, cậu ta có việc gấp nên đạp rất nhanh, và rồi cậu ta đụng trúng nó.
Xe bị lệch, cậu ta ngã ra đường, phía trước có ô tô đi tới, tài xế hoảng hốt, theo bản năng đánh tay lái tránh sang một bên, không đụng trúng cậu đi xe đạp nhưng lại chệch hướng đi ban đầu, sẽ đụng trúng những người đi đường khác, và phía sau, những người đó cũng sẽ như ông ta lặp lại những hành động gọi là "bản năng" ấy, sau đó sẽ tạo nên một chuỗi tai nạn liên hoàn.
Mà căn nguồn của sự việc, lại chỉ vì một cục đá tầm thường không ai chú ý đến.
Đồng dạng, thời điểm Bạch Khởi Dư đang đấu tranh giữa đạo đức nhân tính và em trai, Lưu Mãn Mãn và sự kiện búp bê trùng hợp xuất hiện lại vừa vặn trở thành cái cớ hoàn hảo để Bạch Khởi Dư có thể yên tâm xóa bỏ chút nhân tính còn sót lại, toàn tâm toàn ý giải phóng con quỷ tội lỗi sâu trong lòng.
Triệu Nguyên nghĩ được như vậy, nhưng Lưu Mãn Mãn lại không nghĩ được nhiều đến thế, dựa theo sự chỉ dẫn trong lời nói của Bạch Khởi Dư mà đổ lỗi một phần do mình.
Lưu Mãn Mãn túm chặt mép ghế, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, bên tai vẫn vang vảng điệu cười giễu cợt xen lẫn hả hê của Bạch Khởi Dư mà trong lòng nặng nề, không hiểu sao cô ta bỗng thấy trong phòng có chút ngột ngạt, ý muốn rời khỏi đây khá là mãnh liệt chợt nhen nhóm trong đầu cô ta.
"Các người sẽ cảm thấy tôi vì chút chuyện nhỏ này mà làm quá lên đi, cảm thấy tôi sẽ hối hận vì những gì đã làm sao? Ha, đấng cứu thế, nói cho cô biết, hai điều đúng đắn nhất trong cuộc đời này của tôi, một là tự tay gϊếŧ tên khốn nạn đó, một là đã thành công tạo nên dáng vẻ sống không bằng chết của Lưu Mãn Mãn cô khi đó!"
———
*Góc nhỏ của truyện*
Lưu Mãn Mãn đổ mồ hôi: Từ từ, đợi một chút, mục đích của chuyến đi ngày hôm nay là tôi đến khởi binh vấn tội cô ta mà, sao tự dưng người bị hỏi tội lại trở thành tôi thế này? *Hoang mang-ing.*
Triệu Nguyên ôm Lưu Mãn Mãn vào lòng, hai mắt trừng Bạch Khởi Dư: Đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chính là cái đồ đổi trắng thay đen, không biết hối cải!
Tác giả gật đầu: Không biết hối cải!
Khởi Dư: Không biết hối cải!
Bạch Khởi Dư kéo cong khóe miệng, mu bàn tay nổi gân xanh:...!Cút xéo! (╯‵□′)╯︵┻━┻