Hoa Y về đến nhà Bạch Ly vẫn chưa về tới nhưng chào đón cô là một thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung.
[Kí chủ! cảm ơn cô]
Hoa Y liếc nó bước qua ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.
"Không cần cảm ơn ta, ta cũng lợi dụng mi, chúng ta có qua có lại"
Thanh kiếm toả ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ [Không là cảm ơn cô vì đã không trói buộc tôi! ]
Hoa Y nâng mắt nhìn nó, kiếm khí mạnh mẽ căng tràn, xem ra đã hồi phục rồi, cô cúi đầu cầm lên tách trà.
"Việc đó không cần thiết, ta và mi không cùng chí hướng"
[! ]
Không gian im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ.
Thanh kiếm rung lên một chút rồi bay về phía cô [Cảm ơn! và tạm biệt]
Nói xong nó cũng liền biến mất, Hoa Y đặt xuống tách trà, bước về phía cửa sổ, ánh nắng ấm áp soi rọi, bãi cát trắng mịn thơ mộng, nước biển xanh biếc bao la vô tận, trong không khí tràn ngập mùi của nước biển, mùi gió thanh mát.
Cô khép lại đôi mắt, cảm nhận làn gió xuyên qua mái tóc, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt mình.
Đúng là thật rát nhưng cũng thật ấm áp! giống y như ngày đó vậy, xúc cảm chưa bao giờ thay đổi, giống như các cảm xúc tồn tại trong cô, nó không biến mất, cũng không thay đổi, chúng tồn tại hoàn thiện lên chính cô của bây giờ.
Lưng hơi lạnh, cô rơi vào một vòng ôm, tay hắn siết chặt eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.
Hoa Y nở nụ cười nâng tay chạm vào gò má hắn: "Mừng anh về nhà"
"Ừ tôi đã về" đáp lại cô là chất giọng trầm ấm quen thuộc.
Cô lùi lại đằng sau một chút, thoải mái dựa vào lồng ngực hắn.
"Mấy tên kia là anh làm?" Cô hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù là nghi vấn nhưng gần như mang theo sự khẳng định chắc chắn.
"Ừ" Bạch Ly cúi đầu hôn lên gáy cô.
Hoa Y hơi nhột, quay đầu lại, tay quàng lên cổ hắn.
"Từ bao giờ?"
Cô chỉ đang thắc mắc hắn giải quyết đám người ấy từ bao giờ mà thôi.
Bạch Ly nâng lên cằm cô, cúi đầu hôn xuống, câu trả lời tan giữa kẽ môi.
"Ngày thứ 2 về Nhật Bản! "
Hoa Y dính sát vào người hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, cuồng nhiệt dây dưa một hồi.
Sau rời ra khoé miệng bất giác kéo lên một nụ cười: "Nhỏ mọn quá dù gì cũng là đám hậu bối"
Bạch Ly không trả lời, hắn ôm cô lên, bước về phía giường băng.
Hoa Y nhìn địa điểm hắn hướng đến liền thở dài não nề, cục băng cao lãnh cấm dục của cô đi đâu mất rồi, này chỉ còn lại rồng bự dục cầu bất mãn thôi!
———————————
Hai sinh vật vượt trên phép tắc của thế giới mà tồn tại, bên nhau.
—5 năm—
—10 năm—
—100 năm—
—1000 năm—
Dù thời gian có dài đằng đẵng, cuộc sống này có trường tồn vĩnh cửu, chỉ cần có anh cuộc sống của em đều trở nên thật ý nghĩa.
Dù thế giới này có loạn lạc chiến tranh, đau thương, khổ ải chỉ cần có anh nơi đó vẫn là nhà.
Dù cảm xúc này méo mó tiêu cực đến không còn thuần tuý chỉ cần có anh chắc chắn đó là tình yêu.
Này Bạch Ly, em sẽ dùng quãng thời gian thiên trường địa cửu ấy chỉ để khẳng định một điều.
"Em yêu anh"