Điều này càng khiến Khương Nhĩ Trác rung động.
Không hổ là nữ thần, ngay cả khi mặc đồ đơn giản như thế này, khí chất quý phái trên người vẫn không giấu được.
Nhìn Khương Dư Linh, Khương Nhĩ Trác mất vài giây để tỉnh lại, cảm thấy tai mình nóng lên, ngượng ngùng nói: "Đêm muộn như thế này lại gọi chị ra ngoài, thật sự...!thật sự xin lỗi..."
So với sự lo lắng của Khương Nhĩ Trác, Khương Dư Linh trông rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không cần phải xin lỗi, tình cờ là tôi cũng đói."
"Không phải chúng ta đi ăn nướng sao? Có một quán đồ nướng rất ngon ở gần Đại học Lâm An, tôi sẽ đưa cậu đến đó."
"Được." Tâm trí của Khương Nhĩ Trác trống rỗng, gật đầu lia lịa.
Gần Đại học Lâm An có rất nhiều quán ăn, đặc biệt là quán đồ nướng, Khương Dư Linh đã chọn một quán nướng uy tín nhất để dẫn Khương Nhĩ Trác tới.
Lúc này trời đã tối, quán nướng đầy ắp người, tràn đầy tiếng cười và những người đến từ Đại học Lâm An để thưởng thức đồ ăn vặt vào buổi tối.
Khương Dư Linh rất xinh đẹp, ngay khi cô ngồi xuống đã thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Nhiều người liếc mắt về phía cô, nhưng khi họ nhìn thấy Khương Nhĩ Trác đối diện, họ không dám làm gì nữa, chỉ đơn giản là hâm mộ liếc sang.
Lòng tự trọng của Khương Nhĩ Trác được thỏa mãn vào thời điểm này, ánh mắt nhìn Khương Dư Linh càng ấm áp hơn, Khương Dư Linh nhìn thấy, trong lòng thầm chế giễu.
Quả nhiên, mặc kệ là người đàn ông ở độ tuổi nào, chỉ cần có thể nâng cao danh tiếng và lòng tự trọng của họ, việc tăng thiện cảm là chuyện dễ như ăn bánh.
Khương Dư Linh bình tĩnh đưa thực đơn trên bàn cho Khương Nhĩ Trác: "Xem mình có muốn ăn gì không."
“Chị chọn trước đi” Khương Nhĩ Trác cười: "Em ăn gì cũng được, em không phải là người kén ăn."
"Vậy được." Khương Dư Linh không ép buộc cậu ta, cô có thể nể mặt cậu ta, nhưng sẽ không quá mức quan tâm, đàn ông thích có sự khiêu chiến, đặc biệt là Khương Nhĩ Trác.
Khương Dư Linh gọi một vài xiên nướng và một ít tôm hùm nhỏ, sau đó ngẩng đầu hỏi Khương Nhĩ Trác: "Cậu ăn cay được không?"
"Ăn được." Khương Nhĩ Trác vội vàng gật đầu: "Dù cay thế nào em cũng ăn được."
"Ừm." Khương Dư Linh không bày tỏ ý kiến, sau khi gọi chủ quán đến lấy menu rồi thì cô ngồi im ngẩn người, không có ý định trò chuyện với Khương Nhĩ Trác.
Trông cô không vui lắm.
Điều này khiến Khương Nhĩ Trác hơi hoảng, suy nghĩ mãi mới tìm ra chủ đề hoàn hảo để phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta gọi nhiều món cay thế này, có lẽ nên mua nước để uống chứ?"
"Ừm?" Lúc này Khương Dư Linh mới tỉnh táo lại: "Ừ, cậu tự chọn đi."
"Vậy chị thích uống gì? Thích uống trà sữa không? Hay là em đi mua trà sữa..."
Khương Nhĩ Trác chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên, một ly trà sữa được đặt lên bàn của họ.
Khương Nhĩ Trác ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đẹp trai đối diện họ đang mỉm cười với Khương Dư Linh: “Lại đi ăn đêm một mình à? Đây, trà sữa khoai môn ưa thích của em.”
Chàng trai kia khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc bộ đồ thể thao trắng sáng, phong thái ôn hòa như ngọc, trông rất dịu dàng.
Tuy nhiên, chỉ là bề ngoài mà thôi, câu đầu tiên của anh ta đã tiết lộ bản chất thật sự của mình.
Ngay lập tức, trong lòng Khương Nhĩ Trác vâng lên tiếng báo động đinh tai nhức óc.
Trong khi đó, Khương Dư Linh lại hơi ngước mắt lên: "Đàn anh, sao anh lại ở đây?"
Chàng trai trẻ tên là Hứa Tấn Trình, sinh viên khoa Tài chính của Đại học Lâm An, lớn hơn Khương Dư Linh một khóa, cũng là người nổi tiếng trong trường.