"Được.
" Sau khi cậu ta nói xong, Khương Dư Linh mới mở miệng, trên mặt cô hiện lên một nụ cười: "Tôi rất mong chờ.
"
Khương Dư Linh và Khương Nhĩ Trác cùng nhau đi ăn trưa tại một nhà hàng Nhật gần trường.
Ban đầu Khương Nhĩ Trác muốn dẫn Khương Dư Linh đi ăn ở nơi khác, nhưng hôm nay Khương Dư Linh đã lãng phí quá nhiều thời gian với cậu ta, nên cô đã từ chối bằng cách nói chiều nay mình còn có việc ở trường.
Nghe điều này, dù Khương Nhĩ Trác cảm thấy hụt hẫng, nhưng trong lòng cậu ta đã nhen nhóm một tia hy vọng mãnh liệt: “Vậy hai ngày nữa em sẽ liên hệ với chị, lúc đó em sẽ dẫn chị gái em ra ngoài để hai người làm quen.
”
Khương Dư Linh gật đầu: “Được đấy.
”
Nếu còn có cơ hội.
Khương Nhĩ Trác vui gần chết, còn nghĩ đến việc mua quà gì tặng Khương Minh Châu, để chị gái giúp mình chinh phục Khương Dư Linh.
Sau khi rời khỏi trường, Khương Nhĩ Trác đã đến cửa hàng mua túi xách mới nhất của nhãn hiệu C, sau đó mới lái xe trở về nhà họ Khương.
! !
Khi Khương Minh Châu về đến nhà, Khương Vân Thiên đã tới công ty, chỉ còn lại Liễu Dư Mi và người hầu ở nhà.
Khương Minh Châu không thất vọng, cô ta phát quà lưu niệm ở nước H cho từng người hầu, sau đó nằm trong lòng Liễu Dư Mi, đeo cho mẹ món quà mà mình đã chọn lựa cẩn thận.
Đó là chiếc vòng cổ ruby của nhà Cartier, giá khoảng một trăm ngàn đồng.
Một trăm nghìn đồng đối với phu nhân nhà giàu như Liễu Dư Mi thì không phải cái gì to tát, nhưng tấm lòng của con gái khiến bà ta cảm thấy hạnh phúc, nhất là khi Khương Nhĩ Phàm cũng trở về, những phiền muộn do Khương Dư Linh gây ra đã tan biến đi không ít.
“Có tiền sao không giữ lại dùng cho bản thân?”
Liễu Dư Mi ôm Khương Minh Châu, Khương Minh Châu cười hì hì nói: “Con thấy chiếc vòng cổ này rất hợp với mẹ nên đã mua luôn.
”
"Hơn nữa, con mua quà cho mẹ có gì sai, đợi sau này con kiếm được tiền, mỗi ngày con đều mua quà cho mẹ.
"
Khương Minh Châu nói chuyện rất ngọt ngào, như thoa mật ong, khiến Liễu Dư Mi cười không ngớt: "Con bé này, chỉ cần con có lòng thôi, mẹ biết con hiếu thảo.
"
"Haiz, chỉ có lòng thôi thì làm sao đủ? Chắc chắn phải hành động, không thì sẽ thành mấy người đàn ông chỉ biết nói suông, con không làm những chuyện đó đâu, với mẹ càng phải giữ lời, nói là làm.
"
Liễu Dư Mi càng vui hơn, khuôn mặt bừng sáng, Khương Nhĩ Phàm cười: "Cái gì gọi là đàn ông chỉ biết nói suông? Trong lòng em, anh cũng chỉ biết nói suông à?"
"Anh trai thì khác.
" Khương Minh Châu nháy mắt, môi chúm chím: "Nhưng lần này hình như anh trai không mang quà về cho mẹ, chắc mẹ buồn lắm! "
Khương Nhĩ Phàm: …
Anh ta quay đầu nhìn Liễu Dư Mi: "Mẹ, em gái mang quà về cho mẹ, con không mang gì, trưa nay con sẽ nấu cơm cho mẹ, mẹ muốn ăn gì, con sẽ bảo họ chuẩn bị nguyên liệu.
"
"Ăn gì cũng được.
" Liễu Dư Mi thích thú nghe hai đứa con cãi nhau, bà ta cười, trông như trẻ ra vài tuổi: "Em gái con thích ăn cá, con làm một số món cá đi, à, làm thêm món tôm hùm chiên nữa, em gái con cũng thích món đó.
"
"Mẹ tốt quá.
"
Khương Minh Châu lại chui vào lòng Liễu Dư Mi nũng nịu.
Cảnh tượng hạnh phúc này khiến Khương Nhĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, ban đầu anh ta nghĩ về nhà sẽ phải gặp cô em gái ruột đó, không ngờ cô ta không về.
Nếu cô ta về, có lẽ Minh Châu sẽ không vui vẻ như này.
Nếu cô ta không bao giờ trở về thì tốt rồi, cứ ở ngoài đó, anh ta có thể cho một khoản tiền lớn!
Nhưng tiếc thay, cha mẹ không đồng ý với đề xuất này.
Thật đáng tiếc.