Khương Minh Châu được cả nhà chiều, cảm thấy rất vui vẻ, tạm thời quên mất sự những bất mãn mà Khương Nhĩ Trác gây ra.
Khi Khương Nhĩ Trác mang túi xách về, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn, không ngờ…
"Chị, cô ấy thực sự rất tốt, rất đẹp, nếu chị gặp cô ấy thì chắc chắn sẽ thích."
"Nếu chị làm thân với cô ấy, sau này cơ hội của em sẽ lớn hơn.
Chị à, làm ơn đó, em thực sự rất thích cô ấy, chị nhất định phải giúp em."
Khương Nhĩ Trác ở trường học thay bạn gái như lật sách, và mỗi người bạn gái của Khương Nhĩ Trác đều cố gắng làm hài lòng cậu ta.
Đây là lần đầu tiên cậu ta cần sự giúp đỡ của Khương Minh Châu trong việc theo đuổi một cô gái, và dường như cậu ta còn muốn cô ta phải chiều đối phương.
Điều này khiến Khương Minh Châu - người luôn được cưng chiều ở nhà và trường học, cảm thấy không thoải mái một chút nào.
Nụ cười trên mặt lập tức trở nên gượng gạo, nhưng cô ta vẫn nói: "Được thôi, khi nào rảnh thì dẫn chị đi gặp cô ấy, chị muốn xem đó là thần tiên nào đã làm em trai chị mê mẩn đến thế."
Khương Nhĩ Trác rất vui mừng: "Cảm ơn chị, chị là người chị tốt nhất trên thế giới này."
Khương Nhĩ Trác lên kế hoạch cho việc gặp gỡ giữa Khương Minh Châu và Khương Dư Linh, nhưng trước khi cậu ta kịp xác định thời gian, công ty nhà họ Khương đã gặp sự cố trước.
Đầu tiên là cục thuế đến công ty kiểm toán, sau đó các công ty hợp tác với nhà họ Khương liên tiếp hủy hợp đồng, khiến dự án đầu tư mới của nhà họ không thể tiếp tục.
Loạt sự kiện này khiến Khương Vân Thiên đau đầu, ông ta biết rằng có người đang cố ý chơi xấu mình, nên đã chi ra số tiền lớn để hỏi thông tin từ các đối tác trước đây.
Ban đầu họ không muốn nói, nhưng cuối cùng thấy ông ta quá tội nghiệp nên mới hé lộ một chút.
"Có lẽ gần đây ông đã gây thù chuốc oán với ai đó, người đang trừng phạt ông có thế lực rất lớn, chúng tôi không thể nói nửa lời."
Nghe đến đây, Khương Vân Thiên hoảng sợ, nghĩ mãi vẫn không hiểu mình đã đắc tội với ai, chỉ trong một đêm đã lo lắng đến mức nhiệt cả miệng.
Thêm vào đó, cục thuế kiểm tra chặt chẽ, tình hình của nhà họ Khương lúc này thực sự rất nguy cấp.
Dù cầu xin vẫn không có ích gì, mạng lưới quan hệ mà Khương Vân Thiên bỏ ra nhiều tiền để duy trì nói rằng: "Ông đừng quá lo lắng, tôi có nghe được đôi chút từ phía cấp trên, họ nói rằng nhà ông đã bắt nạt một nhân tài quan trọng của quốc gia, nên mới cho nhà ông một bài học."
"Nhân tài quan trọng của quốc gia, làm sao tôi dám bắt nạt họ được? Có khác gì ăn no rỗi việc đâu?" Khương Vân Thiên cảm thấy rất oan uổng, ông ta không hề nghĩ rằng nhân tài trong miệng đối phương lại là Khương Dư Linh.
Đối phương thở dài, nhắc nhở: "Cách đây vài ngày, có phải ông đã trả gấp mấy lần tiền để thuê một căn hộ một phòng ngủ không?"
Khương Vân Thiên chối theo bản năng: "Tôi đi thuê một phòng ngủ làm gì chứ..."
Chưa kịp nói hết lời, ông ta đột nhiên nhớ ra việc mình đã làm cách đây vài ngày nhằm ép buộc Khương Dư Linh phải chịu thua, trái tim bỗng nhiên trùng xuống, cảm giác khó tin nổi tràn lên trong lòng: "Có, có nghĩa là..."
Thấy Khương Vân Thiên đã nhớ ra, người kia không giấu giếm nữa: "Tôi nghe nói ông muốn nhận cô gái đó làm con gái nuôi, nhưng cô gái đó có thân phận không nhỏ, ban đầu người ta cứ nghĩ ông là gián điệp, kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì chỉ cho ông một bài học nhẹ nhàng.”
“Nghe tôi, lần này không cần tìm người can thiệp, vô dụng thôi."