“Mẹ và tôi khuyên thì em ấy không nghe, nói là muốn trả lại tất cả cho Khương Dư Linh..."
Nghe lời này, Khương Nhĩ Trác lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì?”
….
"Minh Châu à, con đang làm gì thế? Con đang làm trái tim của mẹ bị tổn thương đấy.
Khi con bị ôm nhầm, com mới chỉ bao nhiêu tuổi thôi, đó không phải là lỗi của con."
"Con đừng đi có được không? Nếu con đi, mẹ phải làm sao bây giờ?"
"Minh Châu..."
Khương Minh Châu đang chuẩn bị rời khỏi nhà họ Khương.
Sau khi Khương Vân Thiên mắng mỏ mọi người vì Khương Dư Linh, cô ta cảm thấy mình không thể ở lại nhà được nữa.
Có lẽ chỉ cần cô ta rời đi, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo bình thường, Khương Dư Linh có thể trở về nhà, nỗi lo lắng của cha sẽ được giải quyết.
Việc bị ôm nhầm không phải lỗi của cô ta, nhưng cô ta thực sự là người được hưởng lợi, tận hưởng nguồn lực và cuộc sống của người khác.
Mặc dù người kia sống không tệ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình như kẻ trộm.
"Mẹ ơi, con sẽ quay lại thăm mẹ."
Mắt của Khương Minh Châu ướt đẫm: "Con nhất định sẽ quay lại thăm mẹ."
"Trong tình huống hiện tại, chỉ cần con rời đi, mọi thứ mới có thể trở lại quỹ đạo bình thường.
Cô ấy...!cô ấy mới có thể thoải mái trở về nhà, không oán trách mọi người nữa."
"Cô ấy mới là con gái của mọi người.”
"Cô ấy mới là..."
Khương Minh Châu càng nói càng thấy đau lòng, cuối cùng, cô ta không kìm được nước mắt, khóc không thành tiếng.
Khương Minh Châu vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị mở ra, Khương Nhĩ Trác và Khương Nhĩ Phàm xông vào.
"Đúng, không sai, cô ấy là người của nhà họ Khương."
"Nhưng chị vẫn là chị gái của em."
"Em đi rồi, bọn anh phải làm sao?"
Hai người họ lần lượt nói, trên khuôn mặt là vẻ đau lòng.
Nghe thấy lời này, Khương Minh Châu cúi đầu, vai run rẩy, nghẹn ngào khóc.
Thấy vậy, Liễu Dư Mi vội vàng tiến lên ôm con gái, nói trong nước mắt: "Máu mủ không đại diện cho tất cả, trong lòng mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ.
Nếu con đi, mẹ phải làm sao? Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ."
Khương Nhĩ Phàm nói tiếp: "Trong lòng anh chỉ có em là em gái, còn người khác, dù họ có xuất sắc đến mấy cũng không liên quan đến anh."
Anh ta liếc nhìn Khương Nhĩ Trác.
Khương Nhĩ Trác mím môi, thở dài: "Trong lòng em chỉ có một người chị gái là chị Minh Châu, chị đừng đi, nếu chị đi, gia đình này sẽ tan rã."
Khương Dư Linh quả thực rất quan trọng với cậu ta.
Lúc nãy cậu ta còn nghĩ nếu trước đó nhận Khương Dư Linh với tư cách con gái ruột thì tốt biết bao, nhưng bây giờ nhìn thấy chị Minh Châu khóc, cậu ta không thể không đứng về phía chị Minh Châu, hy vọng chị gái ở lại.
Cho dù…Khương Dư Linh không trở về nhà họ Khương, cũng không sao.
Đằng nào chị ấy đang sống tốt bên ngoài, và chị ấy không thực sự muốn trở về.
Khương Nhĩ Trác cố gắng kiềm chế sự bất an và đau khổ trong lòng.
"Con..."
Nhìn thấy vẻ chân thành của ba người, Khương Minh Châu không biết phải nói gì, cô ta khóc nấc lên, mất một lúc lâu mới nghẹn ngào nói nên lời: "Nhưng cha...!cha muốn cô ấy trở về, và...!nếu con không đi, cô ấy...!có lẽ sẽ không muốn trở về.
Nếu như vậy, cha...!cha sẽ trách mọi người."
"Không sao, chị ấy sẽ trở về." Khương Nhĩ Trác hít sâu một hơi, vẻ mặt quyết tâm: "Nếu cần, em sẽ cầu xin chị ấy."
"Mẹ cũng đi." Liễu Dư Mi lau nước mắt: "Mẹ sẽ xin lỗi nó, nói cho nó biết danh tính của mình, xin nó trở về.
Nếu nó không trở về, mẹ sẽ quỳ xuống, bất kể thế nào đi nữa, Minh Châu, con đừng đi, dù nó có trở về hay không, mẹ không muốn con rời đi.”