Chanh Tử bóp lấy hệ thống đang im lặng rồi nghiến răng:
" Có vẻ như hệ thống chẳng hề rút ra được kinh nghiệm gì cả, thực sự muốn biến mất khỏi thế giới này thì mới chịu tỉnh ngộ đúng không?".
/............/.
Cô ném nó sang một bên rồi nhanh chóng xoay người rời đi, ở trước cổng nhà của Lâm Linh Linh, một cổ xe ngựa sang trọng đang dừng, một đoàn người đứng yên ở đó, nhìn thấy cô liền lễ phép cúi đầu:
" Tiểu thư".
Chanh Tử vẫy tay rồi bước lên xe:
" Về thôi".
Chiến Lang vãn như thường ngày, ngủ một giấc đợi cô, nhưng đến trưa chẳng thấy người đến thì trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng hề hay, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng chẳng hề thấy cô, lúc đó dường như hắn chợt hiểu ra.
Cô bỏ rơi hắn rồi.
Người đàn ông đứng ở giữa khu rừng lớn, cơ thể chằn chịt vết xước, đầu tóc rũ rượi, mồ hôi đầm đìa, trên gương mặt đau lòng tột độ, hắn cắn chặt thịt trong miệng đến mức chảy cả máu, hắn đã đặt lòng tin, nhưng kết quả lại trở thành thế này.
Hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng mà nay lại chật vật thế này, ha, còn gì nực cười hơn nữa?
Hắn vẫn đứng yên ở đó không cử động, đến khi vệ binh của mình đến rồi quỳ xuống cúi đầu:
" Thuộc hạ thực sự có lỗi, mong điện hạ tha thứ".
8 người mặc áo giáp đen xoay quanh hắn chẳng dám ngẩng đầu, người đàn ông ánh mắt thâm trầm, một người trong số đó tiến tới khoác áo choàng lông lên người hắn rồi dần lui ra, lúc này, Chiến Lang thở dài một hơi rồi xoay người, tà áo tung bay trong gió, hắn cũng không còn dáng vẻ yếu đuối nữa, lạnh giọng:
" Đi thôi".
_____________
Chanh Tử sau khi trở về dinh thự rộng lớn xa hoa thì bắt đầu cùng với Lâm Linh Linh đi dạo phố, nhưng trước đó cô đã trừng phạt cả hai hệ thống cùng lúc.
Hệ thống của Lâm Linh Linh là một cái cây mầm, Chanh Tử nhìn thấy chỉ khinh miệt cười mãi không thôi, khiến cho nó tổn thương vô cùng.
Vì cả hai đều có thực thể, cho nên cô đã ném chúng vào một chiếc hộp rỗng nhỏ vô cùng.
Chen chúc ở trong đó, vừa tối tăm vừa ngột ngạt khiến cho chúng hệ thống khóc ròng rồi thất thanh la lớn:
/ Ký chủ vi phạm thế này thì sẽ bị trừng phạt đấy.
Hệ thống đề nghị ký chủ mau chóng thả ra/.
" Hờ, ở trong đó đến mãn kiếp đi.
Đã tuỳ tiện kéo người khác đến đây thì cũng nên nghĩ đến kết cục xấu nhất đi chứ, chẳng thông minh gì cả".
Chanh Tử vốn chỉ muốn bỏ chúng ở trong hộp ba ngày ba đêm nhưng sau khi nghe thấy xong liền suy nghĩ lại, cô cầm cái hộp khoá kỹ lưỡng rồi bắt đầu lắc điên cuồng.
Hệ thống chóng mặt khẩn thiết xin tha mạng:
/ Ký chủ, làm ơn.../.
" Nếu như lúc này ta tha thì cái danh ác nữ này sẽ bị ô uế, làm như thế thì có khi sẽ khiến cho cốt truyện thay đổi mất".
/ Ký chủ, không thay đổi đâu, làm ơn/.
Chanh Tử còn lâu mới tha, sau khi hành hạ đủ thì để cái hộp ở gần lò sưởi nửa ngày, tiếp đó thì đem ngâm nước lạnh.
Hệ thống tuyệt vọng gào thét cũng không khiến cô đọng lòng.
Lâm Linh Linh ngồi ở sofa cũng có chút sợ hãi, nếu như sau này lỡ làm mích lòng của cô thì chắc chắn kết cục sẽ rất thảm.
Những ngày tiếp theo đó, cô cùng với Lâm Linh Linh đi dạo phố, mua sắm, tận hưởng cuộc sống, trong lòng cô dường như đã quyết định sẽ ở lại nơi này đến cuối đời.
Ở cuộc sống hiện thực quá mức tàn nhẫn với cô rồi, không gia đình người thân, công việc lại áp lực, nhưng nơi này thì khác, muốn gì có đó, vô ưu vô lo.
Vừa mới về được hai ngày thì nghe thấy tin hoàng tử đã trở lại, theo như tin đồn thì hắn không phải bị mất tích mà là đang lo chiến sự ở phía Tây.
Vì thuận lợi trở về cho nên hắn quyết định mở tiệc ở hoàng cung và mời tất cả mọi người đến tham dự.
Chanh Tử nằm ườn trên giường rồi hỏi:
" Hệ thống, bữa tiệc này dường như không có trong mạch truyện chính".
/ Dạ đúng rồi ạ/.
" Ta đi ngược thì cũng đành, đằng này nam chính cũng tuỳ hứng rồi".
/ Vâng, điều này thực sự quá kỳ lạ/.
Lâm Linh Linh ngồi ở cách đó không xa hơi cười rồi nói:
" Chị doạ hệ thống đến nỗi bây giờ nó dùng luôn kính ngữ với chị rồi kìa".
Chanh Tử hờ hững nhún vai:
" Đây là việc nên làm, nếu như ngoan ngoãn thế này từ đầu thì đâu phải chịu khổ\~".