Tiếng ầm ầm của súng ống vang lên rất chân thật, Sở Ngạn cũng dần dần rơi vào trạng thái của Phi Hoa.
Ngay từ đầu, Sở Ngạn đã có khí chất thanh lãnh của một kẻ phán quyết tội đồ nên lúc bắt đầu, sự thù hận của kẻ chết tâm, sự đáng sợ của kẻ phán quyết như dung hòa đồng nhất tạo nên một Phi Hoa còn chân thật hơn cả những lời miêu tả.
Nếu như Sở Ngạn dùng bản năng để nhập vai thì Tống Khuynh Lục thật sự dùng kỹ năng.
Y nhập vai rất nhanh, dường như biến mình trở lại ánh hào quang rực rỡ của một thiếu niên khi còn đi học, thành một người vô lo vô nghĩ chỉ biết tổ quốc cùng người trước mắt.
Cả hai người đều diễn nhưng không biết vì sao đạo diễn Trương lại thấy được bóng hình của Dạ Lưu cùng Phi Hoa thật sự thấp thoáng trong con người của mình.
Một thiếu niên đầy sự u oán, một người lại tràn ngập ánh hào quang...!Dung hòa hợp nhau đến lạ.
Sở Ngạn cùng Tống Khuynh Lục diễn với nhau đến chiều tà, hai người họ dường như đều bị cuốn vào nó, không thể nào dứt được, đến cả giờ nghỉ trưa cũng bị bọn họ bỏ qua khiến những diễn viên khác cũng chỉ có thể nhập tâm vào nó.
Nếu như dứt ra thì sẽ đắc tội với vị thiên vương kia mất.
Cho đến khi đạo diễn Trương thấy tâm tình của mọi người đều trở nền uể oải thì mới hô lớn dừng.
- "Được rồi, Tống Khuynh Lục cậu cùng Nhu Ngạn làm tốt lắm nhưng mọi người xung quanh đều mệt mỏi rồi, dừng thôi"-
Tống Khuynh Lục lúc này vẫn còn chìm đắm trong sự u mê của mình dành cho Phi Hoa cho nên khi nghe tiếng dừng, y cũng có mất vài phút mới định hình được trở lại.
Tống Khuynh Lục thầm xoa xoa thái dương, hôm nay sao y lại không giống như thường ngày thế này.
Trông thấy Sở Ngạn đang chớp mắt nhìn mình, y không khỏi cười khổ -"Sao không vào nghỉ ngơi đi?"- Dù gì cả buổi trưa bọn họ đều tập đi tập lại những phân đoạn quan trọng đến cả bữa cũng bỏ rồi.
Sở Ngạn nhìn y đang định lấy tách coffee liền không do dự ngăn cổ tay y lại -"Anh bị đau dạ dày mà không phải sao? Uống thứ đó có hại lắm"- Nói rồi hắn đưa cho y cốc nước ấm, mặt không đỏ tay không run dường như đây là chuyện rất bình thường.
Cũng lần đầu tiên mọi người thấy Tống Khuynh Lục rất nghe lời mà buông tách coffee y yêu thích nhất xuống mà nâng cốc nước lên uống.
Đoàn kịch giống như nhìn thấy quỷ, có người thì nhanh chóng quay sang nơi khác, có người thì hơi tò mò xen lẫn ghen tị.
Nhưng vẫn không bằng ánh mắt ảm đạm từ xa của Vu Triết, cậu ta được phân vai là bạn của Dạ Lưu nhưng vì mất tập trung mà thường gây ra nhiều lỗi khiến Tống Khuynh Lục dù không muốn nhưng vẫn phải diễn đi diễn lại với cậu ta nhiều lần.
Ngay cả đạo diễn Trương cũng cảm thấy khó chịu nhưng biết sao được.
Diễn viên đã định, gương mặt của cậu ta cũng rất hợp với vai diễn này.
- "Hôm nay mừng ngày tập đầu tiên, tôi sẽ mời mọi người ăn coi như làm quen người mới với đoàn"- Đạo diễn Trương cũng không muốn mọi người vì một buổi trưa không nghỉ ngơi mà khó chịu với Sở Ngạn, nhanh chóng khiến không khí sôi động hơn.
Sở Ngạn thì không mấy để ý đến lời ra tiếng vào của người khác, hắn liếc mắt về phía Vu Triết, đảo một cái rồi bỏ đi.
Dường như trong đầu đã suy nghĩ ra được gì đó...
•
Nhà hàng theo lối kiến trúc thôn quê cùng bánh xe nước ròng rọc tạo nên cảm giác yên tĩnh, thoải mái đến lạ.
Mọi người đều nói cười rất vui, hoàn toàn không để ý đến chuyện kiệt sức lúc nãy, ai cũng cười hết mình chỉ trừ một số người vẫn chăm chú ăn như Sở Ngạn hoặc nghiên cứu kịch bản như Vu Triết.
Tống Khuynh Lục lại vì thời gian không cho phép mà nhanh chóng rời đi.
Đạo diễn Trương nhân lúc này muốn kéo Sở Ngạn và Vu Triết vào cuộc chơi nhưng mà so với Vu Triết sợ đắc tội nên nhanh chóng đồng ý thì hắn tựa như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, một hai không thay đổi sắc mặt từ chối.
Có người thật sự không nhịn được lên tiếng -"Đừng tưởng được diễn vai chính, được thiên vương ưu ái rồi ra vẻ, cái thái độ này dù gương mặt có đẹp đến đâu cũng bị đào thải khỏi giới thôi"-
Có người lại cười nhạo tiếp lời -"Vào giới được năm năm nhưng không có tiếng tăm thì cũng hiểu tại sao rồi đó, đến cả Khả Lam còn dám tạt nước thì cái gì mà chẳng dám làm"-
- "Cũng là người mới mà nhìn xem Tiểu Triết người ta kính trên nhường dưới, thái độ chuẩn mực không như ai kia bị mắc bệnh ngôi sao"-
Đạo diễn Trương nhíu mày vốn định lên tiếng nhưng nữ nhân lúc nãy đanh đá mắng hắn đã bị một đôi tay thon gọn của ai đó nắm tóc kéo về sau.
Nữ minh tinh Khả Lam sắc mặt không tốt lắm, từ phía sau không kiêng dè đem cô ta ngửa ra phía mình, đanh giọng cảnh cáo -"Nhu Ngạn cậu ta có tiếng tăm hay không cũng không đến lượt cô lên tiếng"- Khả Lam quét mắt một lượt, chất giọng âm trầm -"Còn mắc bệnh ngôi sao? Tôi cũng bị này, cô muốn chữa trị giúp tôi không?"-
- "Khả Lam...!cô bình tĩnh, từ từ hẵng nói"- Đạo diễn Trương hơi hoang mang, không hiểu nữ minh tinh nổi tiếng đanh đá này sao lại xuất hiện ở đây, còn vô cớ nắm tóc người ta.
- "Tạt nước cũng không phải tạt nước cô, tôi không nói cô có quyền gì lên tiếng? Hay trong giới này đến cả chuyện của tôi, cô cũng muốn đem ra phán xét?"- Khả Lam nhíu mày, càng mạnh tay khiến cho quản lý của vô cũng phải đi vào can ngăn.
Đạo diễn Trương cũng đau đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra -"Khả tiểu thư, cô nên..."-
- "Im...!Ông để diễn viên chính của mình bị mắng như vậy cũng xứng đáng làm đạo diễn hả?"- Khả Lam trừng mắt, buông tóc cô gái kia ra.
Không quên quở trách đạo diễn Trương một cái.
Khả Lam liếc mắt về Sở Ngạn, để lại một câu rồi ngang nhiên bỏ đi -"Để người khác đạp lên mình là sỉ nhục cha tôi đấy"- Đối với Khả Lam chỉ có mình cô mới được ức hiếp hắn, còn lại thì mơ đi..