Trong sự im lặng bất thình lình, mọi người đều hướng mắt về Sở Ngạn đang thản nhiên ung dung gắp một miếng thịt mà đều đều nhai.
Không tỏ ra bất ngờ hay lúng túng muốn giải thích về mối quan hệ giữa mình và Khả Lam.
Tiệc mở đầu vui nhưng tàn lại mang không ít dị nghị rước thân.
Sở Ngạn chầm chậm đi bộ về nhà, ánh mắt ngước lên trời cao, trong đầu lại nhớ về câu nói của Khả Lam.
Trước đây, nguyên chủ vì có tư sắc mà không ít nhà đầu tư lẫn đạo diễn muốn ngỏ ý bao dưỡng nhưng đa số đều bị Khả Lam chặn lại.
Thậm chí, đến cả phim có Khả Lam thì cô đều cho Nhu Ngạn một vai, tuy nhỏ nhưng nguyên chủ đã bị phong sát đến mức này thì có vai là may rồi.
Khả Lam ngoài miệng luôn độc địa nhưng thực tâm cũng rất yêu thương Nhu Ngạn.
•.
Đam Mỹ H Văn
Diễn tập được hơn một tháng, mọi người dần hòa đồng với diễn viên mới hơn, đặc biệt là Vu Triết.
Cậu ấy lễ độ, biết đối nhân xử thế, biết lấy lòng người khác, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhất khiến cả đoàn đều cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu ấy.
Riêng Sở Ngạn thì...!nếu giao tiếp với hắn không nhận lại vẻ mặt lạnh nhạt cũng chỉ là cái gật hoặc lắc đầu thôi.
Tính cách không thể nào ưa nổi.
Nhưng ngoại lệ thay Tống Khuynh Lục lại rất thích tính cách này của hắn.
Tựa như một tiểu hồ ly thanh khiết, cao ngạo lại quyến rũ động lòng người.
Bọn họ đôi lúc sẽ ra ngoài ăn rồi ở riêng để tập kịch, xem như mọi thứ đều thuận lợi để cho ngày khai màn vào một tháng tới.
Phân đoạn đã được diễn tập đến lúc Phi Hoa cùng Dạ Lưu hôn nhau trước khi chia tay.
Có lẽ không có gì nếu như Tống Khuynh Lục không kiềm chế được mà hôn sâu hơn dự tính, thậm chí nụ hôn này còn nhuốm màu nhục dục không còn đơn thuần như trong kịch bản nữa.
Tống Khuynh Lục thật sự không rõ, ban đầu vốn rất bình thường nhưng không hiểu thế nào khi vừa chạm vào đôi môi mềm mềm kia, xúc cảm mãnh liệt không kiềm chế được muốn đem thiếu niên trước mắt nuốt trôi vào lòng.
Từng chút một nhắm nháp đem tất cả vị ngọt trong khoang miệng Sở Ngạn về bên mình.
Đến mức cả căn phòng nghỉ từng chút từng chút một dấy lên bầu không khí khô nóng mới dừng lại.
Sở Ngạn đây là biết Tống Khuynh Lục muốn làm gì nhưng hắn không ngăn cản, chỉ thoải mái cho y muốn làm gì thì làm.
Sở Ngạn cũng không ngại mình sẽ phải chạm đến dục vọng tại đây đâu.
Dù gì bên ngoài trời cũng đã tối, còn rất ít người...!Bọn họ cũng không đủ quyền hành để tiến vào bên trong.
Cho đến khi cả khuôn mặt Sở Ngạn đỏ bừng, thở dốc từng đợt Tống Khuynh Lục mới buông lỏng vòng tay của mình ra.
Ánh mắt mơ màng ngấn nước của Sở Ngạn giống như một con dao chí mạng, nó khiến dục vọng ngủ yên có phần rục rịch, nhưng cũng may lý trí vẫn còn, y buông hắn ra, ho khan vài tiếng -"Xin lỗi, tôi nhập vai quá đà rồi"-
Sở Ngạn chớp mắt, nghiêng đầu để lộ ra phần môi bị cắn đến có chút sưng -"Không sao, chỉ là diễn thôi mà, anh không cần phải xin lỗi đâu"- Hắn sắp xếp đồ một lúc rồi khẽ hỏi -"Cũng tối rồi, anh có muốn..."-
- "Tập một lần cuối rồi nghỉ"- Cái xúc cảm mãnh liệt khi chạm vào bờ môi kia khiến Tống Khuynh Lục không thể dừng lại được, y muốn hôn, y muốn đem chất ngọt đó thưởng thức lần nữa.
Sở Ngạn cũng không từ chối, hắn theo kịch bản, hơi vươn mình chạm vào môi y.
Chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng của sự ly biệt vài giây rồi rời đi thôi nhưng đôi tay của y lại không nghe lời, vòng chặt lấy eo, đem hơi thở nam tính vây chặt lấy cơ thể hắn.
Tống Khuynh Lục không quan tâm xung quanh nữa, cũng chẳng để ý đến kịch bản, trong đầu y chỉ có bờ môi mềm mịn kia.
Đầu lưỡi day dưa qua những chiếc răng trắng đều xong lại tiếp tục cuốn lấy cái lưỡi đo đỏ ngọt ngào kia.
Tống Khuynh Lục không để yên cho hắn, tiếp tục đem gặm cắn phần môi dưới khiến nó sưng tấy lên mới thỏa mãn lướt qua vành môi trên.
Tay còn không ngừng vuốt ve tấm lưng gầy gò làm dịu sự khó chịu khi hơi thở khó khăn vì thiếu dưỡng khí.
Hôn đến mức trời đất trong mắt Sở Ngạn đảo điên thì Tống Khuynh Lục mới dừng một chút, không quên để lại một dấu ấn nhỏ trên khóe môi của hắn.
- "Hôn thế này lại sai kịch bản rồi..."- Sở Ngạn nhíu mày, môi lưỡi có chút sưng mà mím lại.
- "Không sao, tập lại nhiều lần là được"- Tống Khuynh Lục vuốt ve cái cằm nhỏ của hắn, không nhịn được đặt môi của mình xuống, niết nhẹ -"Đi ăn cùng tôi chứ?"-
Sở Ngạn suy tư một chút, cũng gật đầu -"Cũng được, nhưng tôi còn hẹn với Khả Lam nữa, có gì về..."- Hắn chưa kịp nói hết đã bị người nào đó cắn một cái lên môi, chất giọng thâm trầm không cho phép hắn phản kháng vang lên bên tai.
- "Hủy hẹn đi"-
•
Đến khi phòng nghỉ không còn một ai, từ trong tủ treo trang phục, một thiếu niên từ từ đi ra.
Trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại quay lại cảnh vừa nãy...!Nếu như đoạn clip đại thiên vương bậc nhất giới giải trí hôn say đắm người mới thì quả thật sẽ lên đầu bảng xếp hạng nhanh chóng thôi.
Vu Triết cắn tay không biết mình có nên làm vậy hay không...!chỉ cần như vậy, Sở Ngạn liền thân bại danh liệt, vai nhất định cũng sẽ thuộc về cậu.
Nhưng...!đây là còn dính dáng đến Tống Khuynh Lục, nếu như để y biết được thì đến cả cơ hội làm vai quần chúng cũng không có rồi.
Liệu nên làm thế nào đây?
Ngay lúc Vu Triết đang phân vân nên làm thế nào thì một số lạ gửi đến vài ba dòng chữ khiến trong phút chốc Vu Triết liền ngẩn ngơ.
"Đừng hồ đồ, thứ tôi nắm trong tay sẽ khiến cuộc đời cậu không dừng ở câu danh bại thân liệu đâu".