Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức


Sở Ngạn nhìn dòng tin nhắn được gửi đi, ánh mắt đôi chút trùng xuống.

Từ lúc nãy hôn, Sở Ngạn đã nhận thấy sự phản quang của camera điện thoại nhưng hắn không nói.

Cứ mặc kệ cho Vu Triết muốn làm gì thì làm, từ từ mọi thứ cũng sẽ trở về quỹ đạo vốn có thế nên không cần thiết làm mất hứng hắn cùng y.
Tống Khuynh Lục ngắm nhìn thiếu niên trước mắt, trên môi hơi sưng còn được bôi một lớp dầu của thịt khiến trở bóng bẩy, căng đỏ hơn cả bình thường.

Hắn hồn nhiên ăn mà không để ý đến cái nhìn mang theo hơi hướng u tối đang quan sát mình -"Anh không ăn sao?"- Vì tính chất đặc thù của người nổi tiếng, đặc biệt là một thiên vương như Tống Khuynh Lục thì ăn đồ vỉa hè là không được rồi.
Thế nên dù Sở Ngạn không thích ăn thịt nướng trong nhà hàng thì cũng đành chịu thôi.
- "Môi em có vẻ ngon hơn nhiều..."- Trong vô thức lời nói không kiềm được thốt ra khiến cho Tống Khuynh Lục ngây người nhưng người trước mắt trái lại rất bình tĩnh.
Sở Ngạn buông nĩa xuống, dùng khăn lau miệng, bình tĩnh đến thản nhiên -"Nếu anh muốn thì tôi cũng chẳng thể chạy được, giới giải trí này anh quyền lực bậc nhất...!Dù gì anh đẹp thế này tôi cũng không thiệt, còn hơn đám lợn béo kia"- Hắn điềm nhiên nói thẳng ra.
Tống Khuynh Lục nhíu mày, nắm lấy cổ tay hắn -"Đám lớn béo?"-
- "Ngay từ năm năm trước khi tôi bước chân vào giới, tôi đã được vinh hạnh nhìn trúng bởi nhiều nhà sản xuất lẫn đạo diễn, bọn họ có thể giúp tôi nổi tiếng nhưng với điều kiện...!tôi phải thảo mãn bọn họ.

Tôi không đồng ý, bạn diễn liền chuốc rượu tôi, đem dâng cho đám người kia suýt một chút nữa đến cả bản thân bị làm nhục thế nào cũng không nhận ra, cũng may có Khả Lam đem bọn họ tẩn một trận mang tôi về"- Sở Ngạn cúi đầu, cười khổ -"Nhưng cũng vì thế mà có một đoạn thời gian Khả Lam bị phong sát, không thể đi diễn, cũng may tài năng cùng danh tiếng của chị ấy đã được công nhận từ trước...  Nếu không quả thật tôi đã hủy hoại sự nghiệp của chị ấy rồi"-
Tống Khuynh Lục chạm vào gò má có phần nóng ran -"Đó là lý do em luôn từ chối tất cả những lời mời từ đồng nghiệp?"- Y đã từng nghe đạo diễn Trương kể lại ngày hôm đó Sở Ngạn sống chết không nhập cuộc với mọi người, kể cả về sau có bao nhiêu tiệc cũng không chạm vào rượu dù chỉ một giọt.
- "Tôi biết nghi ngờ người của đoàn là không tốt nhưng...!tôi không thể gạt bỏ bóng ma tâm lý đó ra được"- Sở Ngạn tránh thoát khỏi tay của Tống Khuynh Lục, ngửa đầu ra sau hơi nhắm mắt lại đầy bất lực.
- "Em không cần phải nghĩ đến người khác nói gì về mình, chỉ cần bản thân thoải mái nhất là được"- Tống Khuynh Lục cắt lát những miếng thịt nhỏ ra rồi đặt vào đĩa của hắn.

Sự ôn nhu, tận tụy khiến Sở Ngạn không khỏi bật cười.
Hắn đưa tay nâng lấy ly rượu, lắc nhẹ vài cái rồi một lần uống hết -"Tôi thoải mái nhất là khi ở bên cạnh anh"- Một câu này lại thêm cái gương mặt đỏ bừng khi có cồn hoàn toàn kích thích Tống Khuynh.

Dục vọng khó lắm mới ngủ yên nay lại rục rịch tỉnh dậy.
Sở Ngạn lại càng không buông tha, lấy rượu làm càn, lảo đảo đi về phía Tống Khuynh Lục mà ôm lấy cổ y, giọng chất chứa sự say nồng -"Anh biết không, những bữa tiệc không có anh, tôi đều không dám chạm vào một giọt rượu...!Nghe khá kỳ lạ phải không? Nhưng quả thật là vậy...!có anh cạnh bên thì tôi mới yên tâm được phần nào"- Hắn dừng một chút, đưa đôi mắt đỏ hoe hướng về Tống Khuynh Lục mà cười ngây ngô -"Tựa như Phi Hoa chỉ bình yên khi bên cạnh Dạ Lưu mà thôi"-
Tống Khuynh Lục triệt để đen mặt, đem hắn kéo vào lòng, tay không ngại ngần siết chặt lấy vòng eo nhỏ kia, nhìn vẻ mặt lờ mờ của kẻ say đành nhịn xuống những lời giáo huấn mà nhẹ nhàng xoa đầu hắn -"Sau này không có tôi, em cũng không cần tham gia những bữa tiệc thế nữa"- Có lẽ y nên bảo trợ lý sắp xếp lại lịch trình một chút, nếu không cũng sẽ nhận việc với tần suất ít lại.
Nhìn đến tiểu hồ ly say ngất ngây trong lòng, Tống Khuynh Lục cảm tưởng mình thật sự sẽ phát điên nếu như có kẻ nhìn thấy bộ dạng này của hắn lần nữa...
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của Sở Ngạn vang lên, là Khả Lam gọi đến.

Y tự nhiên mà mà nhấc máy lên, vẫn chưa kịp nói gì đã nghe được chất giọng chanh chua độc quyền -"Sao lại hủy hẹn? Đám người của đoàn Tống Khuynh bóc lột cậu, tập đến giờ nãy vẫn chưa cho nghỉ nữa hả? Tôi đến đón cậu..."- Lời của Khả Lam vẫn chưa kịp dứt đã bị Tống Khuynh Lục cắt ngang.
- "Em ấy đi ăn cùng tôi, không có tập"-
Đầu dây bên kia dường như đứng hình một lúc, mới có thanh vọng lại -"Tống Khuynh Lục, anh muốn làm gì Nhu Ngạn"- Y có thể nghe được tông giọng nghiến răng như muốn đem cả mười đời tổ tông của Tống gia ra để hỏi thăm vậy.
Khả Lam cùng Tống Khuynh Lục tuy đều được đánh giá là sao hạng A nhưng nói về danh tiếng lẫn xuất thân đều thua y rất nhiều.

Bình thường dù kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ dành cho y một phần tôn trọng nhưng lần này Khả Lam hoàn toàn không nể mặt, trực tiếp gằn giọng đầy uy hiếp.
- "Trừ khi Tiểu Ngạn đồng ý thì bất kỳ ai tôi cũng sẽ không phép chạm vào em ấy, bao gồm cả tôi"- Y một lời chắc nịch, đôi tay không ngừng vuốt ve gò má mềm mềm đầy ửng hồng.
- "Rốt cuộc ý anh là sao đây?"- Khả Lam thật sự không nhịn được muốn mắng người.

Giới giải trí là cái gì chứ, nó là một cạm bẫy ngọt ngào khiến bao nhiêu con thiêu thân lao vào chỉ cần sơ xuất liền chết không thấy xác.

Cô đã cảnh báo bao nhiêu lần vậy mà hắn vẫn không tiếp thu được sao?
Tống Khuynh Lục im lặng một lát, cuối cùng cũng đáp -"Tôi muốn theo đuổi em ấy"-
Khả Lam trợn mắt, mím môi đầy nghi hoặc nhưng cũng rất nhanh lấy lại thần sắc, đưa ra lời cảnh cáo -"...!Tống Khuynh Lục, tôi có thể nể anh trong giới, có thể sẽ như trứng chọi đá khi đối đầu với anh nhưng hãy nhớ, anh chỉ cần làm tổn thương đến Nhu Ngạn thì dù có thân bại danh liệt, tôi cũng sẽ kéo anh theo"-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui