Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức


Trên mạng xã hội bắt đầu lan truyền một đoạn ghi âm không rõ nguồn gốc đến từ đâu.

Những lời nói được cắt ghép kỹ càng khiến cho giới nghệ sĩ dậy sóng đầy bất bình.

Các ngôi sao từ hạng A lẫn mới vào nghề đều tỏ vẻ bất bình trước đoạn ghi âm đấy.
- "Ngông cuồng vừa thôi, lấy lý do gì khẳng định nghệ sĩ chúng tôi không thể bình đẳng như người bình thường?"- Một nghệ sĩ hạng A bức xúc lên tiếng trước câu hỏi của truyền thông.
- "Tôi không biết người đó có vị trí thế nào trong giới nhưng cách phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy cùng cái thái độ không tôn trọng giới nghệ sĩ đó chắc chắn không thể trụ lâu đâu"-
- "Nghệ sĩ không phải con người sao? Thà là người ngoài giới chúng tôi không chấp nhưng đây cùng là nghệ sĩ sao có thể nói ra những lời như vậy? Không thấu hiểu cho nhau thì thôi chứ"-
Mỗi một người lên án đều tạo nên hiệu ứng domino, khiến cho người hâm mộ cũng vì bảo vệ thần tượng mà lên tiếng chỉ trích, mắng chửi người nói trong đoạn ghi âm.

Có kẻ còn dùng thủ đoạn truyền thông để bêu xấu những nghệ sĩ trong diện tình nghi.

Khi mọi chuyện vượt mức kiểm soát, danh tính của người phát ngôn trong đoạn ghi âm cuối cùng cũng bại lộ.
Chỉ trong một đêm, cư dân mạng đã thành công tìm đến địa chỉ nhà của Sở Ngạn mà quấy phá, trút giận thay cho thần tượng của họ.

Đến mức có kẻ còn quăng tấn bột hơi cay vào nhà rồi bị cảnh sát bắt giam, tất cả đều như phát điên vì thần tượng của mình.
Còn người trung tâm của sự chỉ trích vẫn bình yên thong thả nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, kiều lệ đợi Tống thiên vương cơm bưng nước rót.

Cả cơ thể hắn đều không mảnh vải che thân, làn da trắng nõn tôn lên những vết đỏ đỏ tím tím thập phần dụ sắc.
- "Không sợ sao?"- Tống Khuynh Lục quấn một chiếc khăn ngang hông, đem ly sữa ấm đến cho hắn, đem cả thân thể đỏ hồng nhuốm ái tình ngồi vào lòng, không quên niết nhẹ cặp đậu hũ trắng nõn nay đã thêm vài vết đỏ tím.
Sở Ngạn cảm nhận được hơi ấm bao quanh lấy tấm lưng của mình, theo thói quen thả lỏng cơ thể tựa vào người phía sau -"Nếu tôi sợ thì đâu có dám trèo lên giường của anh"-
- "Có thứ này làm quà cho em"- Tống Khuynh Lục cắn vào vành tai của hắn, đưa ra một đoạn video cho hắn xem.

Bên trong video một không gian đen tối hiện ra, dần dần ánh sáng bao trùm lên, làm những kẻ đang bị trói nhắm nghiền mắt vì không quen với sự chói chang.
Bắt đầu đoạn video là hai người đàn ông mặc cảnh phục mang một chiếc mặt nạ hình gấu trúc xuất hiện, bọn họ cúi đầu chào người trước máy quay.

Bọn họ lấy ra một dùi cui điện, kéo sợi dây đàn buộc vào người đàn ông đầu tiên tiến ra phía trước, một lần thử nghiệm kích điện vào khớp ngón tay của ông ta.

Không biết dùng bao nhiêu lực mà ngón tay đó cháy xém rồi đứt ra, hệt như phim kinh dị.

Sau khi từng chút một khiến cả mười ngón tay của ông ta rơi xuống, phân đoạn lại chuyển cảnh thành một nơi phẫu thuật nhỏ, tiếng dao lách cách đầy rợn người vang trong không khí khiến người đàn ông lúc nãy chỉ có thể u ớ, tận mắt nhìn con dao hạ xuống nhãn cầu của mình.
Kết thúc video là một dòng chữ "Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi" đầy máu me.
- "Anh thật sự làm thế sao?"- Sở Ngạn nhướn mày, không ngờ mắt và tay của những kẻ này rời khỏi cơ thể theo đúng nghĩa đen.
Tống Khuynh Lục vuốt ve những sợi tóc phất phơ trên trán của hắn, hôn lên cần cổ nhỏ -"Tôi không có bản lĩnh sao có thể hứa với em được"-  Tuy rằng dùng không ít sức lực cùng quan hệ để đám người này chịu ra tay bắt lợn nhưng y thấy rất đáng.

Dù gì...!giới giải trí nên thanh lọc một chút.
Sở Ngạn khép hờ đôi mắt, quay đầu chủ động hôn lên đôi môi của người yêu.

Ban đầu, Tống Khuynh Lục khá bị động mặc cho tiểu hồ ly liếm láp vành môi, mình chỉ ngồi hưởng thụ thôi nhưng về sau càng không chịu được nữa, tay nhào nặn hai miếng đậu hũ trắng, dành mất quyền chủ động cắn cắn mút mút đầu lưỡi.
- "Tiểu hồ ly, em muốn làm sao đây"- Đặt ly sữa lên đầu tủ, Tống Khuynh Lục đè Sở Ngạn dưới thân, vui vẻ nhìn gương mặt kiêu ngạo của hắn đang đỏ ửng.
- "Tôi muốn họp báo"-

Nếu như nói sân khấu Tống Khuynh là nơi mà nhiều nghệ sĩ hạng A dẫm đạp nhau để bước lên cũng chẳng phải nói điêu.

Nhiều vở kịch của Tống Khuynh chỉ diễn duy nhất một lần, không phát hành đĩa hay lên mạng xã hội mà vé lại là số lượng có hạn, không canh chừng mua thì phải đến chợ đen với giá gấp năm lần giá bình thường.
Thế nên, làm được diễn viên ở sân khấu Tống Khuynh phải nói là cực kỳ khó, huống chi là vai Phi Hoa.

Nghe nói đây là kịch bản có thể ảnh hưởng đến cả tư tưởng đổi mới của người dân, nếu như thành công thì sẽ một bước trở nghệ sĩ hàng đầu của nghành giải trí chứ chẳng đùa.
Không ít nghệ sĩ lợi dụng lần thị phi này muốn đem Sở Ngạn kéo xuống vũng lầy.

Họp báo không chỉ tụ tập nhiều phóng viên mà còn rất nhiều nghệ sĩ đến xem kịch vui cũng như hy vọng mình có thể lọt vào mắt xanh của Tống Khuynh Lục và đạo diễn Trương.
Sở Ngạn mặc bộ đồ khá bình thường bước ra, không có quá nhiều trang trọng khiến đám phóng viên nhân lúc này có chủ đề cáu xé -"Là nghệ sĩ không chú ý hình tượng thì xứng đáng làm nghệ sĩ sao?"-
Mọi người đồng loạt dè bỉu, nhưng thanh âm nhẹ nhàng của Sở Ngạn vừa vang lên lại khiến người ta im bặt -"Đây là cách các vị đối xử với nghệ sĩ khi đồ cũng chỉ mặc như bao người khác sao?"-
- "Đã là nghệ sĩ phải chú ý hình tượng..."- Có người vẫn còn cố gắng cãi lại nhưng giữa chừng đã bị cái nhìn của Sở Ngạn làm cho im lặng.
- "Phải, từ đầu hình tượng của người nghệ sĩ đã không được bình đẳng như người bình thường rồi"- Sở Ngạn nhàn nhạt cười, hắn không có quá nhiều chấp niệm với ống kính, chỉ nhẹ nhàng bình thản không chút khẩn trương, dáng vẻ không giống như một người mới trước ống kính của truyền thông -"Tôi không biết ai đã đăng tải lên đoạn ghi âm đó nhưng tôi biết rằng người này đã cắt ghép quá đà rồi"- Hắn phất tay cho đoạn ghi âm ngày hôm đó được phát lên toàn bộ.
- "Nếu như các vị nghĩ đoạn ghi âm này là giả, thì đây là giấy của viện Kiểm sát thành phố"- Ung dung, tự tin hướng về người đang đứng khuất xa phía cuối cùng của hàng phóng viên, đôi mắt hiện lên tia tinh quang nhạt.
Miệng mấp máy khẩu hình -"Không phải chỉ mình cậu biết ghi âm đâu"-
Sau khi đã phát xong đoạn ghi âm, hắn từ từ đứng dậy, tông giọng du dương khẽ cười buồn cười -"Các vị tự hỏi xem, luôn miệng gọi bình đẳng cho nghệ sĩ nhưng các vị thật sự đối xử bình đẳng với chúng tôi sao? Hay đơn giản chỉ xem chúng tôi là hài kịch cho mọi người tùy ý khen chê?"-
- "Còn nghệ sĩ mọi người thật sự muốn được đối xử bình đẳng với mình sao? Có cách đó, rút khỏi giới giải trí đi, muốn bình yên thì đừng bước vào chốn thị phi này nữa"-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui