- "Việc thức ăn kỵ nhau cùng lắm chỉ dẫn đến phát sốt, nhưng...!khi dùng với nhân sâm thì cơ thể sẽ bị nhiễm độc, dẫn đến đại thương nguyên khí, nếu dùng lâu dài sẽ..."- Hứa thái y hơi ngập ngừng, len lén quan sát nét mặt của thiên tử.
- "Sẽ làm sao? Nói"- Hàn Phúc Lăng quát lớn một tiếng.
- "Sẽ dẫn đến chết bất đắc kỳ tử"- Ông nhắm nhấn bốn từ cuối khiến cho Trương Minh càng không ngờ hoàng hậu dám làm ra cái loại chuyện mưu sát vua như vậy.
Hàn Phúc Lăng cười, y cười thật lớn đầy sự chế giễu -"Tâm phúc tương tri sao, hoàng hậu...!hoàng hậu, chính thê, con dâu tốt do mẫu hậu chọn thật có tâm, thật có tâm bồi bổ trẫm"- Một tách trà bị ném vỡ khiến cho Hứa thái y và Trương tổng quản đều hoảng sợ.
- "Ra ngoài, ra ngoài hết cho trẫm, trẫm muốn ở một mình"-
Hứa thái y kê đơn thuốc làm dịu tinh thần cho y, Trương tổng quản phải đi điều tra sự tình.
Nên trách nhiệm trông chừng hoàng thượng đành giao phó cho Sở Ngạn.
Hắn cúi đầu nhưng khóe mắt vẫn quan sát xung quanh, cho đến khi xung quanh không còn một bóng người nữa.
Sở Ngạn mới chầm chậm bước vào trong.
Hắn vẫn như vậy xoa thái dương cho hoàng đế, để y không phải cảm thấy khó chịu vì đau nhức nữa.
- "Sở Ngạn, hoàng hậu là chính thê của trẫm, là mẫu nghi thiên hạ nhưng hết lần này đến lần khác muốn hại trẫm, muốn đem trẫm phanh thây vạn phần.
Trẫm không hiểu..."- Phần yếu ớt trong nội tâm y dần lộ ra khi bên Sở Ngạn.
Y không biết tại sao, quanh năm nay tâm tư của bậc đế vương luôn phải bao bọc sắt thép đến mức cả vạn tiễn cũng không thể xuyên thấu.
Ân, chưa từng có ai khiến y giải bày tâm tình của mình.
Nhưng trớ trêu thay, lòng y lại không nhịn được mà mềm mại hơn khi ở bên cạnh tiểu thái giám này.
- "Hoàng thượng, người là thiên tử, là bậc đế vương của một nước.
Kẻ muốn lấy mạng người vô số kể.
Gian thần nhiều như sao trên trời, trung thần lại ít như ngọc quý.
Không thể phân ai trắng ai đen, chỉ có thể khiến kẻ không vì mình trời tru đất diệt"- Hắn biết tận sâu trong tâm can của hoàng đế rất mệt mỏi.
Mẫu hậu không phải thân sinh, hoàng hậu cũng không phải là nữ nhi mình tin tưởng, hậu cung hàng chục phi tần mỹ nữ diễm lệ không rõ ai đang mang giấu con dao chờ ngày khai tử hoàng đế.
Y không thể tin bất kỳ một ai cả...!
- "Sở Ngạn, ngươi có phản bội ta không?"- Y chạm lên đôi tay nhỏ nhắn vẫn đang xoa xoa thái dương cho mình.
- "Con đường xuống Hoàng Tuyền lãnh lẽo đến đâu, thần sẽ luôn bồi người"- Nếu như theo lẽ thường, câu nói này chẳng khác gì là khi quân phạm thượng nhưng ngay lúc này đây, đây chính là một câu trấn an tâm trạng dành cho thánh thượng.
•
- "Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương...!Cửa cung đã đóng, hoàng thượng không cho phép bất kỳ ai ra vào hậu cung nữa"- Cung nữ bên cạnh An Kỳ hớt hải chạy vào, trên tay nải vẫn còn Minh Châu và tơ Tây Vực.
An Kỳ vốn đang nhàm chán nhớ về những ngày khi còn ở thời hiện đại thì vừa nghe xong tin tức liền trượt ngã khỏi bàn, sự nghi ngờ toát lên trong ánh mắt.
- "A Thanh, ngươi đừng đùa với bổn cung, hoàng thượng rõ ràng cho mẫu tộc bổn cung ra vào hậu cung kia mà"- An Kỳ cắn môi, nếu như không kịp thời mang kim tệ đến cho phủ thừa tướng thì mọi kế hoạch của nàng đều bị đình trệ mất.
- "Nô tì sao dám đùa, thậm chí toàn bộ Hàn Huyên cung cũng bị siết chặt chi tiêu dù rằng...!dù rằng các cung khác không bị"- A Thanh hít thở thật không thông, thật không hiểu chủ tử của mình đã là hoàng hậu sao cứ phải làm ra những việc này làm gì.
- "Bổn cung muốn gặp thái hậu"- Nàng ta tức giận muốn đi kiện cáo với thái hậu, dù gì thái hậu cũng là cô mẫu của nguyên chủ.
Sao có thể không bênh vực nguyên chủ được.
Chỉ là vừa mới bước Hàn Huyên cung, Khải phi - Khải Liên đã chặn đường nàng ta, tận sâu trong đôi mắt của Khải phi hoàn toàn không lộ ra một chút cảm xúc gì.
- "Thỉnh an Khải phi nương nương"- A Thanh thấy hoàng hậu của mình chợt đứng bất động, không khỏi lớn tiếng hành lễ để đánh động cho chủ tử.
- "Thỉnh an hoàng hậu nương nương"- Khải Liên cũng không vạch trần A Thanh, chỉ đơn giản mà hành lễ.
An Kỳ híp mắt, phất tay -"Không biết Khải phi muội muội đến Hàn Huyên cung là có việc gì không?"-
Khải Liên cười nhẹ -"Thần thiếp đến đây là mang theo chỉ dụ của thái hậu"-
- "Thái hậu?"- An Kỳ không hiểu sao lại có chút bất an.
- "Hoàng hậu nương nương, tam tòng tứ đức, hiền tuệ đoan trang nhưng đến nay thiên thời vẫn chưa hạ sinh đích tử, ắt do nghiệt dư tiền kiếp"- Khải Liên nhấn mạnh từng câu từng chữ tựa như châm biếm -"Nay, thái hậu lệnh cho người đến Phật Xá điện chép huyết kinh, một ngày gõ mỏ xin xá tội hết ba nén nhang, thi hành trong suốt một tháng, mong nương nương tiếp chỉ"-
An Kỳ vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Khải Liên lại lắc đầu -"Trước đây khi còn ở phủ Hàm Yên vương, nương nương hết ba lần bảy lượt bỏ trốn cùng nhân tình, đến nay làm mẫu nghi thiên hạ còn làm tấm gương xấu cho muôn người chê cười, đến cả cô mẫu của người cũng cảm thấy mất hết thể diện với đứa cháu gái như người rồi"-