Lá bồ đề bị những cơn gió mạnh thổi đi, tiếng lá rơi lác đác ngoài sân nghe thật thanh tịnh.
Sở Ngạn trốn sâu vào trong chăn chằng muốn ra ngoài, sự mệt của cuộc hoan ái đêm qua khiến hắn mơ hồ cảm giác từ eo đến hai chân đều bủn rủn, quả thật không nên đùa giỡn với y nha.
- "Em làm tôi mất bữa ăn tối rồi"- Vĩnh Hy không biết tỉnh dậy từ lúc nào mà ôm chầm lấy hắn từ phía sau, hai tay còn không thành thật mà trượt xuống vùng eo đã bị làm đến tím hồng.
Hắn quay sang đem cơ thể của mình áp lên Vĩnh Hy, ôm lấy cổ y -"Anh đã ăn tôi rồi, còn muốn ăn tối nữa sao?"- Một câu nũng nịu khiến cho nơi nào đó quả nhiên không kiểm soát được mà dậy hứng.
- "Gây chuyện là phải biết hậu quả đấy"- Y đẩy hắn ép sát vào cơ thể, thứ đó cứ chọc chọc vào bắp đùi non mềm khiến Sở Ngạn cũng không nhịn được mà bốc cháy dục hỏa.
- "Anh nói xem...!hậu quả là gì"- Hắn thổi nhẹ vào tai y, nụ cười càng nồng đậm ý tứ trêu ghẹo.
Nhưng cái gì mà chẳng có hậu quả của nó, Sở Ngạn chưa cười được bao lâu đã bị trụ trời của ai kia làm đến mức vành mắt đỏ cả lên.
Nước mắt sinh lý không tự chủ được mà tuôn ra, đem toàn bộ những khoái cảm của người kia mang lại cắn ở môi.
Vĩnh Hy nhíu mày, sợ rằng hắn sẽ tự cắn môi đến bị thương, đem tay mình đưa vào miệng hắn nhẹ nhàng khuấy đảo bên trong khiến cho tâm trí Sở Ngạn đều quay cuồng theo từng động tác của y.
- "Quả thật bỏ bữa tối để ăn em là quyết định đúng"- Y khẽ cắn vành tai non mềm của hắn, đem hai hạt châu trước ngực dày vò đến đỏ ửng.
Hắn thở hổn hển, bị khoái cảm dồn dập ép đến phát khóc nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa bao giờ biến mất, hắn cũng chẳng thua kém mà vươn người cắn lên cổ y một cái, hài lòng với chủ quyền mà mình đánh dấu.
- "Em đúng là tiểu hồ ly thích cắn người"-
Sở Ngạn cảm thấy nụ cười của Vĩnh Hy thật mê hoặc nha, thật đẹp
[...] - Ta có cảm giác nhiệm vụ sẽ bị trì hoãn khá nặng nề đây.
•
Lần nữa tỉnh dậy chính là quá trưa, tuy rằng còn phần đau nhức và hồng tím nhưng phải nói tinh thần cực kỳ thoải mái luôn.
Lại thêm cả hương thức ăn phảng phất trong không khí khiến Sở Ngạn cảm thấy bụng của mình đã biểu tình rồi.
- "Đã dậy rồi sao?"- Vĩnh Hy hơi liếc mắt một chút thấy được bóng dáng tinh nghịch của tiểu hồ ly đang tính ôm mình từ phía sau.
Hắn bỉu môi, dụi mặt vào tấm lưng trần của y mà cười -"Anh giật mình một chút cũng không được sao?"-
Vĩnh Hy nhướn mày, quay lại ôm lấy tiểu hồ ly lên tay -"Đến cả hơi thở của em, tôi còn nghe được, sao thể giật mình được chứ"-
- "Cái miệng của anh lúc nào cũng ngọt"- Sở Ngạn hôn lên môi của y rồi cười đùa chạy biến đi mất.
Đùa, nếu như còn đứng đấy hắn chắc chắn sẽ chẳng thể rời khỏi giường trong mấy ngày tới mất.
Cả hai vẫn đang ăn buổi sáng của mình, một tiếng khóc liên tục gõ cửa làm Sở Ngạn nhíu mày.
Vòng chuỗi trên tay hơi xoay xoay một chút, cuối cùng vẫn là không đáp lại, mặc cho tiếng khóc gào đến phế tâm can mà điềm nhiên ăn tiếp.
- "Đại sư, đại sư, làm ơn hãy cứu con tôi, bao nhiêu bao nhiêu tiền tôi cũng trả, xin người"- Người phụ nữ những tiếng dập đầu thật mạnh cũng không khiến hắn lung lay.
Vĩnh Hy cũng không nói gì, hắn không muốn, y cũng chẳng buồn quan tâm.
- "Nếu là người cứu nhân độ thế sao lại không mở cửa giúp người khác"- Cẩm Đan bực dọc, từ bên ngoài nói vọng vào.
[...] - Hắn không đi hại người là may rồi nói chi đến cứu nhân độ thế.
Sở Ngạn buông đũa xuống, dặn dò y -"Có như thế nào, anh cũng đừng bước ra"-
Cánh cửa gỗ chầm chậm được mở ra, Sở Ngạn liếc mắt quan sát hai người trước mắt.
Trên tay người phụ nữ trẻ còn ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đã thâm tím toàn cơ thể, hơi thở yếu ớt đến ngạc nhiên.
- "Cậu ơi, làm ơn, làm ơn gọi đại sư giúp tôi, con tôi sắp không qua khỏi rồi"- Người phụ nữ trẻ gần như quỳ xuống, thành khẩn cầu xin.
- "Sư phụ tôi một tháng chỉ nhận làm việc một lần, hiện tại ông ấy đã rời khỏi rồi"- Sở Ngạn không chút lay động đáp lời.
- "Cứu nhân độ thế mà một tháng một lần, các người là muốn lấy tiền người khác rồi tỏ vẻ thần thần bí bí thì có"- Cẩm Đan trợn mắt, không giữ mồm giữ miệng mà giở giọng khinh thường.
Sở Ngạn nhếch mép -"Sư phụ tôi không phải thánh nhân mà cứu nhân độ thế.
Chúng tôi cũng là con người, cũng cần phải sống, đây chính là trao đổi công bằng nên vị công tử vô dụng này thì nên giữ lại cái miệng mình một chút"-
- "Ngươi..."- Cẩm Đan cắn môi, nếu như không phải ác linh này quá mạnh, cậu không thể đánh bại thì cũng không đến nỗi đến nơi bịp bợm này.
- "Vị phu nhân này, tôi tin rằng dù sư phụ có ở đây cũng sẽ không can thiệp vào việc của cô được.
Nghiệp chướng tự mình gây mà không trả thì quả báo chỉ đến với những người cô yêu thương nhất thôi"-